hành trình tự khám phá

Chương 2: Bóng Tối Trong Chiếc Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, An thức dậy với cảm giác mệt mỏi hơn đêm qua. Cảm giác cô đơn và khao khát vẫn còn vương vấn, khiến cô khó khăn để bắt đầu một ngày mới. Hùng đã rời đi sớm, để lại một mẩu giấy nhớ ngắn gọn trên bàn: “Anh phải đến công trường sớm. Anh yêu em. Hẹn gặp tối nay.” Lời yêu thương đó giờ đây nghe thật trống rỗng và hời hợt.

An bước vào phòng tắm, đối diện với chiếc gương lớn. Cô nhìn kỹ người phụ nữ đang phản chiếu: An, 32 tuổi, làn da vẫn mịn màng nhờ những sản phẩm chăm sóc đắt tiền, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận. Nhưng đôi mắt cô lại thiếu đi ánh sáng, thiếu đi sự sống. Cô nhận ra mình đã không thực sự cười – một nụ cười thật tâm – trong bao lâu rồi?

Cô nhớ lại lời một người bạn từng nói: "Phụ nữ sau khi kết hôn thường quên mất mình là ai." An chưa bao giờ tin điều đó, nhưng giờ đây, cô thấy nó đúng một cách đau đớn. Cô không còn là An của những năm tháng độc thân: sôi nổi, tự tin, và đầy đam mê. Cô đã biến thành một phụ kiện hoàn hảo cho cuộc đời Hùng – một người vợ đảm đang, biết giữ thể diện cho chồng.

Sự tự tin của cô đã phai nhạt. Cô không dám chủ động trong công việc cô từng yêu thích (thiết kế nội thất) vì sợ làm phiền Hùng. Cô ngừng mặc những bộ váy gợi cảm vì Hùng thường xuyên không để ý. Cô đã đóng băng cảm xúc của mình để phù hợp với sự lạnh nhạt của cuộc hôn nhân. Cô đã trở thành một bản sao nhạt nhòa của chính mình.

Chiều hôm đó, An quyết định tìm lại "Thế giới của riêng ta." Cô ngồi một mình trong phòng làm việc nhỏ, đảm bảo rằng Hùng sẽ không thể phát hiện. Cô lướt qua các chủ đề, không còn đọc những câu chuyện nóng bỏng, mà chú trọng vào những chia sẻ về tâm lý.

Một chủ đề có tiêu đề thu hút sự chú ý của cô: "Tìm lại Ánh Sáng của Nữ Thần: Sự Tự Khám Phá Sau 30."

Trong đó, một người phụ nữ ẩn danh kể lại câu chuyện của mình. Cô ta cũng có một cuộc hôn nhân ổn định nhưng không có lửa, và cảm thấy mình bị đánh mất. Người phụ nữ này viết:

“Tôi đã nhận ra rằng vấn đề không phải là chồng tôi, mà là chính tôi. Tôi đã trao quyền kiểm soát khoái cảm và sự tự tin của mình cho anh ấy. Khi anh ấy không còn quan tâm, tôi nghĩ mình không còn giá trị. Nhưng giá trị của chúng ta, sự khao khát của chúng ta, là của riêng chúng ta. Không ai có thể lấy đi nó, trừ khi chúng ta tự nguyện trao cho họ.”

Những lời đó như một cú giáng mạnh vào An. Cô đã tự nguyện trao đi quá nhiều. Cô đã mặc định rằng sự thỏa mãn và hạnh phúc của cô phải đến từ người khác.

An chợt nhớ lại một lần, cách đây vài tháng, khi cô và Hùng đi du lịch. Cô đã mua một bộ đồ lót mới, ren đen quyến rũ, với hy vọng làm nóng lại tình cảm. Cô đã mặc nó, chờ đợi Hùng trở về sau bữa tối công việc. Khi anh ta về, anh ta chỉ hôn lên trán cô, khen cô “xinh lắm,” và ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi. Sự từ chối vô ý đó đã khiến An cảm thấy mình vô hình và không đáng được khao khát.

Giờ đây, An nhận ra, đã đến lúc cô phải tự mình tìm kiếm và khẳng định giá trị đó. Cô không thể chờ đợi Hùng hay bất kỳ ai khác thắp lửa cho cô. Cô phải tự mình tìm kiếm nguồn sáng.

Cô quay lại trang đăng ký của diễn đàn, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô không còn cảm thấy sợ hãi hay tội lỗi nữa, chỉ còn sự khao khát mạnh mẽ về một cuộc sống khác, một con người khác. An bắt đầu điền thông tin vào mẫu đăng ký ẩn danh. Cô sắp bước qua cánh cửa của một thế giới mà cô chưa bao giờ dám


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×