hào môn duyên phận

Chương 6: Thử thách và sự thích nghi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

tài liệu đã chuẩn bị từ tối hôm qua. Đêm qua, cô đã cố gắng ghi nhớ từng chi tiết về dự án, từng quy trình, từng yêu cầu từ Lục Thiên Hạo. Một phần trong cô vẫn lo lắng, nhưng một phần khác lại cảm thấy hưng phấn: cô đã vượt qua buổi thử thách đầu tiên, chứng minh khả năng của bản thân, dù chỉ là những bước đầu.

An hít một hơi sâu, tự nhủ: “Hôm nay, tôi phải thật bình tĩnh. Phải chứng minh rằng mình có thể làm việc hiệu quả, và không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt dò xét hay lời nói châm chọc của người khác.”

Bước chân cô nhẹ nhàng trên hành lang, âm thanh nhịp nhàng của giày gót nhấn nhá trong không gian văn phòng sang trọng. Ánh mắt của An luôn dõi theo những đồng nghiệp, vừa tò mò vừa cảnh giác. Cô biết rằng, để được chấp nhận, không chỉ năng lực mà cả thái độ, cử chỉ, sự tinh tế trong giao tiếp cũng quan trọng không kém.

Ngay khi An vừa đặt chân vào phòng làm việc, Diệp Thanh xuất hiện. Lần này, ánh mắt nữ phụ sắc bén hơn, nụ cười xã giao trên môi nhưng đầy ẩn ý: “Sáng sớm đến làm gì vậy, cô gái mới? Hi vọng không làm xáo trộn công việc của mọi người.”

An hít sâu, cố giữ sự tự tin: “Tôi đến sớm để chuẩn bị tốt cho dự án hôm nay. Tôi hy vọng sẽ học hỏi được nhiều điều từ mọi người.”

Diệp Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt dò xét: “Ồ, thế sao? Chúng ta sẽ xem cô có theo kịp không.”

An mỉm cười trong lòng, biết rằng đây là thử thách tiếp theo – không chỉ về công việc mà còn về khả năng giữ vững tinh thần giữa áp lực và cạnh tranh.

Buổi họp sáng

Cuộc họp buổi sáng diễn ra nghiêm túc. An trình bày phần báo cáo đã chuẩn bị từ tối hôm trước, trình bày số liệu chi tiết, logic rõ ràng. Lục Thiên Hạo ngồi cuối phòng, ánh mắt quan sát cô từng cử chỉ, từng lời nói, vừa như đánh giá, vừa như bảo vệ tinh tế.

Một vài đồng nghiệp cố tình đặt câu hỏi khó, những tình huống bất ngờ để kiểm tra phản ứng của cô. An không hề nao núng, bình tĩnh trả lời, dùng lý luận và dẫn chứng từ tài liệu. Áp lực càng lớn, cô càng cảm thấy bản thân phải tỉnh táo, tập trung tối đa.

Diệp Thanh, từ ghế bên cạnh, không giấu được sự khó chịu. Nữ phụ đưa ra những nhận xét mang tính châm chọc, nhưng An đã học được cách không bị chi phối. Cô trả lời bình tĩnh, dứt khoát, khiến những người xung quanh phải nhìn nhận năng lực của cô.

Cuối buổi họp, Lục Thiên Hạo đứng lên, giọng đều nhưng uy lực: “Cô đã chuẩn bị tốt. Tôi hy vọng cô sẽ duy trì tinh thần này trong các dự án tiếp theo. Và nhớ, mỗi hành động đều sẽ được đánh giá, không chỉ bởi tôi mà còn bởi toàn bộ đội ngũ.”

An gật đầu, tim đập nhanh nhưng trong lòng dâng lên niềm tự hào. Cô đã chứng minh rằng, mình không phải người dễ bị khuất phục.

Phần làm việc nhóm

Sau cuộc họp, An được phân công làm việc nhóm với một số nhân viên kỳ cựu, bao gồm cả Diệp Thanh. Ban đầu, không khí khá căng thẳng, Diệp Thanh luôn tỏ ra khinh thường và đặt ra các yêu cầu khó khăn, nhưng An biết mình phải thích nghi.

Cô lắng nghe, phân tích và chủ động đưa ra ý kiến, vừa hợp lý, vừa tôn trọng đồng nghiệp. Dần dần, những lời nói mỉa mai của Diệp Thanh không còn khiến cô căng thẳng. Thay vào đó, cô nhìn nhận như những thử thách để mình trưởng thành.

Một khoảnh khắc khiến An bất ngờ: khi cô đề xuất một phương án xử lý dự án, Diệp Thanh khẽ nhíu mày, nhưng rồi gật đầu nhẹ. Ánh mắt của nữ phụ vừa ngạc nhiên vừa không khỏi thừa nhận năng lực của An.

An mỉm cười thầm, cảm giác chiến thắng dù nhỏ nhưng đủ khiến cô tin rằng, mình đang đi đúng hướng.

Cuộc gặp riêng với tổng tài

Buổi chiều, Lục Thiên Hạo mời An vào văn phòng riêng. Anh đưa cho cô một tập hồ sơ mới, giọng trầm: “Cô đã thích nghi khá tốt với môi trường làm việc. Nhưng đừng quên, thử thách chưa kết thúc. Cô sẽ phải học cách xử lý áp lực, giao tiếp tinh tế và duy trì hiệu suất cao.”

An nhìn anh, cảm thấy vừa hồi hộp vừa có chút hưng phấn. “Tôi sẽ cố gắng.”

Anh đi đến gần, ánh mắt nhìn cô sắc bén nhưng không hoàn toàn lạnh lùng: “Tôi không muốn cô chỉ làm việc theo mệnh lệnh. Tôi muốn cô hiểu cách vận hành của công ty, cách xử lý mâu thuẫn, và cách tạo ảnh hưởng. Khi cô học được điều đó, cô sẽ không chỉ sống sót, mà còn phát triển mạnh mẽ.”

An cảm thấy một luồng năng lượng tràn vào, vừa thách thức vừa truyền cảm hứng. Cô nhận ra rằng, Lục Thiên Hạo không chỉ quan tâm đến công việc mà còn muốn cô trưởng thành, tự tin và mạnh mẽ hơn.

Khoảnh khắc dịu dàng

Khi An chuẩn bị ra về, Lục Thiên Hạo bất ngờ gọi: “Cô đợi một chút.”

Anh tiến gần, giọng trầm: “Hôm nay cô đã làm tốt. Đừng nghĩ rằng tôi không chú ý. Tôi quan sát tất cả, và tôi biết nỗ lực của cô không hề nhỏ.”

An đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui. Ánh mắt anh, vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng, khiến cô không thể rời nhìn. Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi nhưng đủ để cô nhận ra rằng, trong quyền lực và nghiêm khắc, anh vẫn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô.

Cô cúi đầu, giọng run run: “Cảm ơn anh… Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

Anh nhếch môi một chút, ánh mắt trở lại lạnh lùng: “Hãy nhớ, công việc luôn quan trọng. Nhưng… tôi sẽ theo dõi cô.”

An bước ra ngoài, tim đập nhanh, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, từ hôm nay, mối quan hệ giữa cô và tổng tài không chỉ dừng lại ở công việc. Áp lực, thử thách, và cảm xúc đang dần kết nối hai con người tưởng như trái ngược nhau.

Khi về đến nhà, An ngồi xuống, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, nhịp tim vẫn còn nhanh. Cô thầm nhủ: “Tôi phải mạnh mẽ, phải trưởng thành… và có lẽ, tôi sẽ phải học cách đối diện với cảm xúc của chính mình, nhất là về anh ấy.”

Và từ khoảnh khắc này, An nhận ra rằng, thử thách thực sự không chỉ là công việc, mà còn là trái tim, sự tự tin và quyết tâm để bước vào thế giới đầy quyền lực, tình cảm và mâu thuẫn mà Lục Thiên Hạo mở ra trước mắt cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×