Hạt Giống Tâm Hồn

Chương 55: CHƯƠNG 55: TÌNH BẠN (3)


trước sau

MÀU SẮC CỦA TÌNH BẠN

Xưa rất là xưa,khi màu sắc của thế giới đã đựơc phân chia.Tất cả tranh cãi nhau,ai cũng cho mình là màu đẹp nhất,quan trọng nhất,hữu dụng nhất.

Xanh lá cây nói :

"Rõ ràng tớ là quan trọng nhất.Tớ là màu của sự sống,của hi vọng.Tớ được chọn cho cỏ cây, hoa lá. Không có tớ, các loài động vật sẽ chết hết. Nhìn những vùng đồng quê kia kìa, rồi các cậu sẽ thấy tớ quan trọng như thế nào."

Xanh dương cắt ngang :

"Cậu chỉ nghĩ về đất đai thôi, hãy nghĩ về bầu trời và biển cả. Nước là sự sống và được tạo bởi những đám mây kia. Bầu trời tạo khoảng cách, hòa bình và sự yên tĩnh. Không có tớ, cậu chẳng là gì cả."

Màu vàng lắc đầu :

"Cả hai cậu đều nghiêm trọng quá. Tớ mang tiếng cười, sự hân hoan và ấm áp đến thế giới này. Mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng, cả các vì sao cũng màu vàng nốt. Mỗi khi nhìn một bông hoa hướng dương như là cả thế giới đang cười. Không có tớ hả, sẽ chẳng có sự vui tươi.

Màu cam la lớn:

"Tớ là màu sắc của sức khỏe và sự mạnh mẽ. Tớ có thể hiếm nhưng quý giá, tớ tạo ra những thứ cần thiết cho con người. Tớ mang những sinh tố quan trọng nhất. Thử nghĩ về cà rốt, bí đỏ, cam, xoài và đu đủ xem. Tớ không ở ngoài suốt ngày, nhưng khi tớ xuất hiện lúc bình minh hay hoàng hôn, vẻ đẹp của tớ hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu."

Màu đỏ không chịu nổi nữa và hét to:

" Tớ mới là người đứng đầu đây nè. Tớ là máu - máu của sự sống ! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm. Tớ sẵn sàng đấu tranh cho mục đích của mình. Tớ mang lửa và máu. Không có tớ, cả thế giới này sẽ trống trải như mặt trăng ấy. Tớ, màu của tình yêu nồng cháy, của hoa hồng đỏ thắm, của ngọn lửa mãnh liệt."

Màu tím đứng dậy và trịnh trọng nói:

" Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh. Các vị vua, thủ lĩnh hay các giám mục luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn ngoan. Người ta không hỏi tớ! Họ chỉ lắng nghe và tuân theo."

Cuối cùng màu chàm lên tiếng, nhỏ nhẹ hơn nhưng màu khác, nhưng với sự cứng rắn hơn trong từng lời nói:

"Coi tớ đây.Tớ là màu của sự im lặng. Khó có thể nhận ra tớ, nhưng nếu không có tớ, tất cả các cậu đều trở nên nông cạn. Tớ tượng trưng cho suy nghĩ và phản xạ, lúc tảng sáng hay về chiều và màu nước thẳm. Các cậu cần tớ cho sự cân bằng và tương phản, trong cầu nguyện và sự hòa bình."

Và như vậy mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất. Họ tranh cãi lớn hơn và lớn hơn. Đột nhiên,một tiếng sét bất chợt vang lên. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Các màu sắc rung rẩy, xích lại gần nhau để bớt sợ.

Giữa lúc sấm sét ầm ĩ,mưa lên tiếng :

"Lũ màu sắc các người thật ngu ngốc, đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình nổi trội hơn những kẻ khác. Các người không biết rằng mỗi một cá thể được tạo ra bởi một lý do đặc biệt, duy nhất và khác biệt ư? Hãy nắm lấy tay nhau và đến đây."

Làm theo lời của mưa, các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau.

Mưa tiếp tục:

"Bắt đầu từ bây giờ, khi trời mưa,mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau trong hòa bình. Cầu vồng là sự hiện diện của hi vọng cho ngày mai."

Và như vậy, cứ mỗi khi mưa tạnh, cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta nhớ và cảm ơn đến những người khác.

NHỮNG CHIẾC VỎ KẸO CAO SU

Tôi luôn ao ước sẽ có một tuổi thơ thật đẹp với những người bạn tuyệt vời mà tôi không hề nhớ rằng tôi đã có một tuổi thơ đẹp đến thế nếu không gặp lại cậu ấy...

Cứ mỗi lần đọc những câu chuyện viết về tuổi thơ trên sách báo tôi lại càng khao khát đuợc như họ. Tôi luôn thắc mắc tự hỏi "Sao tuổi thơ của họ đẹp thế, sao tôi lại không có tuổi thơ đẹp như vậy...?" Và rồi tôi đã biết "Tôi là người hạnh phúc"... Tuổi thơ của tôi đã đi xa nay bỗng trở về gõ cửa tâm hồn tôi, tôi đã bàng hoàng, ngỡ ngàng và giật mình vì tôi không thể ngờ tuổi thơ của mình lại tuyệt vời đến thế. Cậu ấy đã xuất hiện - tuổi thơ trong tôi đã quay về ...

Đã mười năm kể từ ngày tôi xa quê, xa mọi thứ gắn bó lúc nhỏ và xa cậu ấy. Cái ngày ấy tôi còn nhỏ lắm, cậu ấy cũng vậy. Tôi chẳng còn nhớ đã quen cậu ấy như thế nào, chơi với cậu ấy từ khi nào... chỉ còn nhớ, nhớ rất rõ rằng tôi và cậu ấy đã rất thân nhau. Ngày nào cậu ấy cũng sang nhà và rủ tôi đi nhặt những chiếc vỏ kẹo cao su. Chắc mọi người chẳng ai còn nhớ về loại kẹo ấy nữa, còn đối với tôi đó là thứ không thể quên được. Những chiếc kẹo ấy có hai lớp vỏ, lớp bên ngoài có nền màu xanh, vàng, đỏ với hình những quả bóng tròn to nhỏ khác nhau, lớp vỏ bên trong bọc trực tiếp cái kẹo là mảnh giấy trắng nhỏ được in hình những người máy nhỏ xíu, đẹp đẽ và sống động. Nhà tôi ở ngay cạnh Nhà Văn Hóa, nơi mà nhiều người ra vào và những chiếc vỏ kẹo cũng rất nhiều. Cậu ấy ham mê người máy và ham mê vẽ. Chính vì vậy những chiếc vỏ kẹo với những người máy hùng dũng luôn là chủ đề để cậu ấy vẽ. Từ một người máy mẫu nhỏ xíu bằng đốt ngón tay cậu ấy đã tạo ra một bản sao to cao bằng cả bàn tay người lớn. Cứ mỗi lần vẽ xong cậu ấy lại sang khoe ngay với tôi để được một độc giả trung thành là tôi khen: "Chà, cậu vẽ đẹp thật". Những lúc như thế Hùng luôn cười hạnh phúc và rất mãn nguyện với tác phẩm của mình.

Ngày tháng cứ trôi đi với những lần đi nhặt vỏ kẹo, nhặt những chiếc lá khô về đốt hay những khi hai đứa hý hoáy chui trong gầm giường để thử ánh sáng của chiếc đèn pin nhỏ... Chúng tôi luôn vui vẻ, luôn bên nhau. Trong hai cái đầu thơ dại ấy chẳng bao giờ tồn tại ý nghĩ: "Rồi một ngày nào đó sẽ phải xa nhau và không còn nhớ về nhau nữa !". Con nhóc sáu tuổi là tôi đã đi xa mà chẳng thèm chào cậu ấy một câu. Mười năm với không một lá thư, không một lần gặp mặt... Tôi đã quên mất sự hiện diện, sự tồn tại của cậu ấy trên cuộc sống này. Tôi đã quá vô tâm, quá lạnh lùng với tuổi thơ để rồi đã bất ngờ, đã hạnh phúc khi gặp lại cậu ấy. Cả hai đều đã khác,đã không còn là những đứa bé sáu tuổi mà đã trở thành cô cậu mười sáu tuổi .

Giờ đây, hơn bao giờ hết tôi luôn thấy mình hạnh phúc vì cũng như những người đã viết về tuổi thơ của mình tôi cũng tự hào và tự hào hơn thế bởi tôi biết: "Tuổi thơ của tôi cũng rất đẹp!". Thời gian đã trôi đi và chẳng bao giờ quay trở lại nhưng nếu có một điều ước tôi sẽ ước được quay lại ngày xưa ấy để được cùng cậu ấy nhặt những chiếc vỏ kẹo cao su...

Dù bạn sống trong môi trường nào, dù bạn ở đâu, bạn cũng luôn có một thời thơ ấu với những kỷ niệm ngọt ngào, ấm áp. Tôi tin chắc là vậy bởi cũng giống tôi, tuổi thơ của bạn đã được cất ở một góc nhỏ nào đó trong trái tim mà bạn đã quên mất nó - một phần rất đẹp, rất quan trọng trong cuộc đời mình. Hãy tìm lại nó nhé, chắc chắn bạn sẽ thấy hạnh phúc vì bất ngờ đấy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!