hậu cung dưới ánh trăng

Chương 1: Ngọc Lan bước chân vào cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Lan đứng trước cổng chính của hoàng cung, lặng người nhìn khung cảnh đồ sộ trải dài trước mắt. Những bức tường cao vút, lợp ngói xanh thẫm dưới ánh nắng rực rỡ, phản chiếu những tia sáng long lanh như hàng nghìn viên ngọc lung linh. Cửa cung bằng gỗ mun chạm trổ tinh xảo, từng hoa văn uốn lượn như sống động, khiến trái tim cô vừa hồi hộp vừa ngợp thở. Lần đầu tiên bước chân vào nơi mà từ trước tới nay cô chỉ dám mơ trong những giấc mộng xa vời, Ngọc Lan cảm thấy đôi mắt mình như muốn tròn xoe.

Cô là con gái của một viên quan nhỏ ở vùng ngoại ô, xuất thân bình thường, nhan sắc tuy không đến mức kiều diễm nhưng thanh thoát, trí tuệ nhanh nhạy. Thế nhưng ngày hôm nay, vận mệnh đã đưa đẩy cô từ một cô gái bình thường trở thành ứng viên phi tần của hoàng đế. Cảm giác sợ hãi xen lẫn tò mò khiến tim cô đập nhanh, bàn tay nhỏ nắm chặt chiếc khăn tay thêu hoa nhuyễn.

“Ngọc Lan, dừng lại… đi chậm thôi,” một giọng nói nữ tính nhưng nghiêm nghị vang lên bên cạnh, khiến cô giật mình. Cô quay đầu, thấy một cung nữ mặc áo lam nhạt, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng và tinh anh. “Lần đầu vào cung, tất nhiên sẽ thấy hoa lệ và áp lực, nhưng phải giữ cẩn trọng. Không được làm trái phép, không được gây chú ý quá mức.”

Ngọc Lan gật đầu, cố nuốt trôi cơn hồi hộp trong cổ họng, bước theo sau cung nữ. Cung nữ dẫn cô đi qua các dãy hành lang rộng lớn, hai bên là những cây cối được cắt tỉa cẩn thận, dưới những tán lá xanh biếc lấp ló những bức tượng đá, chim chóc ríu rít như biết mình đang chứng kiến một khoảnh khắc quan trọng của đời người. Mỗi bước đi, Ngọc Lan đều nghe tiếng lóc cóc của giày thấp trên nền đá mát lạnh, và tiếng vọng xa xăm như kể về những câu chuyện của bao phi tần từng đi qua đây, bao người đã được vua thương, bao người đã rơi vào thất sủng.

Đến sân lớn, Ngọc Lan dừng lại, mắt chăm chú nhìn khuôn viên hoàng cung. Nơi này rộng đến mức cô không thể quan sát hết trong nháy mắt. Những dãy nhà lợp ngói vàng, chạm trổ tinh xảo, mái cong lên như muốn chạm trời, những cột trụ sơn son thếp vàng lấp lánh dưới ánh sáng. Giữa sân, những đài phun nước tinh xảo, nước tung bọt trắng xóa, phản chiếu ánh sáng rực rỡ như những viên ngọc trời rơi xuống. Xa xa, những phi tần mặc áo lụa mềm mại đi qua, dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, vẻ mặt kiêu kỳ nhưng cũng ẩn chứa nét lo lắng không nói ra.

Ngọc Lan thở dài. “Đây… thực sự là cung điện sao?” Cô tự hỏi mình, cảm giác như bước vào một thế giới khác hẳn với vùng quê yên bình mà cô đã từng sống.

Cung nữ đi bên cạnh khẽ cười, ánh mắt lộ vẻ tinh quái: “Đúng vậy, đây là nơi quyền lực tập trung. Không chỉ là nơi vua ở, mà còn là nơi mọi âm mưu, mọi tình cảm, mọi quyền lợi đều được giấu kín dưới vẻ đẹp tráng lệ. Ngươi phải nhớ, đẹp thôi chưa đủ, thông minh và cẩn trọng mới là thứ giúp ngươi tồn tại.”

Ngọc Lan gật đầu, cảm nhận áp lực nặng nề ập lên vai. Dù trước đây từng nghe kể về hoàng cung nguy nga, nhưng đến khi trực tiếp bước chân vào, mọi thứ còn vượt xa trí tưởng tượng. Mỗi viên gạch, mỗi cột trụ, mỗi bức rèm đỏ đều toát lên uy quyền và sự xa hoa, khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Khi họ tiến vào chính cung, Ngọc Lan choáng ngợp trước ánh sáng lộng lẫy chiếu từ những cửa sổ kính màu. Bên trong, thảm đỏ trải dài, từng bức tranh treo trên tường kể lại lịch sử triều đại, các chiến công vang dội, các phi tần xinh đẹp từng được vua sủng ái, những khuôn mặt như vẫn còn sống động dưới ánh sáng. Không gian vừa tráng lệ vừa lạnh lùng, khiến trái tim Ngọc Lan rung lên từng nhịp khó tả.

Một lúc sau, cung nữ dẫn Ngọc Lan đến phòng nghỉ của phi tần mới. Căn phòng được trang trí tinh tế, rèm lụa mềm mại, những bàn ghế chạm trổ tinh xảo, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Ngọc Lan đặt mắt lên chiếc bàn gỗ, nơi để những bộ lễ phục của nàng, lòng vừa háo hức vừa lo sợ. Cô biết từ giây phút này, mọi hành động, mọi lời nói của mình sẽ bị theo dõi, bị đánh giá.

“Ngươi phải nhớ,” cung nữ nói, giọng nghiêm nghị nhưng có phần dịu dàng, “mọi hành động đều quan trọng. Một lời nói sai, một bước đi sai, có thể dẫn đến tai họa không ngờ. Hãy quan sát, học hỏi, và đừng bao giờ để ai thấy điểm yếu của ngươi.”

Ngọc Lan gật đầu, cố ghi nhớ từng lời. Cô bước đến trước gương, nhìn vào gương mặt mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng, làn da trắng, mái tóc đen mượt được chải gọn gàng. Trước mắt cô là một Ngọc Lan mới – một cô gái sắp bước vào thế giới cung cấm đầy quyền lực, nguy hiểm, và cả những cơ hội.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên. Ngọc Lan quay lại, thấy một nhóm phi tần đi qua, ánh mắt họ liếc nhìn cô từ đầu đến chân, nụ cười không hẳn là thân thiện. Một phi tần cao lớn, áo lụa màu đỏ thẫm, bước tới gần, giọng nhạt nhẽo nhưng sắc bén: “Hình như có người mới vào cung?” Ngọc Lan cảm nhận được sự thăm dò, cảm giác vừa sợ vừa hãnh diện len lỏi trong tim.

Cô bình tĩnh cúi đầu, giọng nhẹ nhàng: “Vâng, thần thiếp là Ngọc Lan, mới được chọn vào cung.”

Phi tần đỏ lướt qua, cười khẽ: “Mới được chọn thôi, còn lâu mới được sủng ái. Cứ từ từ mà học cách tồn tại trong nơi này.”

Ngọc Lan không nói gì, nhưng trong lòng khẽ nhủ: Phải sống sót, phải học cách mạnh mẽ. Bước chân cô chậm rãi, vừa quan sát xung quanh, vừa cảm nhận sự nguy hiểm tiềm ẩn trong ánh mắt mọi người.

Buổi chiều xuống, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu những đường vân vàng trên tường, tạo thành những hình ảnh kỳ ảo. Ngọc Lan đứng lặng nhìn, tâm trí vừa hồi hộp vừa tràn đầy quyết tâm. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn. Hoàng cung không chỉ là nơi đẹp đẽ, mà còn là nơi thử thách trí tuệ, bản lĩnh, và trái tim của mỗi người.

Đêm đầu tiên trong cung, Ngọc Lan nằm trên giường, lắng nghe tiếng gió thổi qua tán cây ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua rèm lụa, tạo thành những vệt sáng bạc trên nền gỗ. Cô nhắm mắt, tự nhủ: Mình phải thông minh, phải cẩn trọng, và phải kiên cường. Dù sợ hãi, dù cô đơn, mình sẽ sống sót. Và có lẽ… sẽ tìm thấy ánh sáng trong nơi tráng lệ này.

Trái tim Ngọc Lan vừa lo lắng, vừa kỳ vọng. Cô biết, đây chỉ mới là khởi đầu. Trước mắt là cả một thế giới xa hoa nhưng đầy hiểm nguy. Mỗi bước đi, mỗi ánh nhìn, mỗi lời nói đều có thể quyết định vận mệnh của cô. Nhưng hơn tất cả, cô cảm thấy một điều: bản thân không còn con đường quay lại nữa.

Bên ngoài cung, tiếng chuông đồng vang lên từng hồi, cảnh báo về giờ nghỉ và những quy định nghiêm ngặt trong cung cấm. Ngọc Lan nắm chặt tay áo, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp điệu cung điện. Cô không biết mình sẽ gặp gì trong những ngày tới, nhưng cô chắc chắn một điều: mình sẽ không để bản thân bị khuất phục.

Và từ khoảnh khắc ấy, Ngọc Lan – cô gái từ vùng quê bình thường – đã chính thức bước chân vào hoàng cung nguy nga, nơi quyền lực, tình yêu, và số phận giao thoa trong từng ánh mắt, từng bước đi. Cô chưa biết liệu mình sẽ được sủng ái hay thất sủng, nhưng cô biết, hành trình phía trước sẽ đầy bất ngờ, thử thách, và cũng đầy lãng mạn…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×