hậu cung dưới ánh trăng

Chương 2: Ngày đầu tiên của phi tần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh xuyên qua lớp rèm lụa mỏng, chiếu xuống căn phòng của Ngọc Lan một màu vàng nhạt dịu dàng. Cô mở mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành pha lẫn mùi hương hoa ngọc lan thoang thoảng. Đây là ngày đầu tiên chính thức trở thành phi tần trong hoàng cung, trái tim cô vừa hồi hộp vừa căng thẳng.

Ngọc Lan ngồi dậy, đặt tay lên bộ lễ phục màu lam nhạt được chuẩn bị sẵn. Chỉ vài bước chân từ phòng nghỉ ra sân, cô đã nghe tiếng lóc cóc của giày gỗ trên nền đá và tiếng thì thầm bàn tán khẽ khàng từ các phi tần khác. Dường như mọi người đều nhận ra cô là người mới, ánh mắt vừa tò mò vừa thăm dò.

Cung nữ dẫn cô xuống sân, nơi các phi tần và cung nữ khác đã tụ tập. Ngọc Lan nhận ra rằng trong hoàng cung, mọi thứ không chỉ về sắc đẹp mà còn là trí tuệ, sự khéo léo và khả năng quan sát tinh tế. Một phi tần cao lớn, áo đỏ thẫm, đứng giữa nhóm, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu tâm can, dường như đã đoán biết Ngọc Lan chỉ mới chân ướt chân ráo vào cung.

“Đây là Ngọc Lan, phi tần mới được chọn,” cung nữ giới thiệu, giọng nghiêm nghị.

Phi tần áo đỏ thẫm mỉm cười, nụ cười như vừa hiền hòa vừa sắc bén: “Chào mừng nàng. Hy vọng nàng sẽ biết cách tồn tại nơi này.”

Ngọc Lan cúi đầu lễ phép, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng: “Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng.”

Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi căng thẳng. Cô biết, lời chào hỏi này chỉ là bước đầu tiên trong hàng loạt trò chơi quyền lực ngầm. Một phi tần khôn ngoan sẽ biết cách quan sát, im lặng và học hỏi, tránh gây ra sai lầm ngay từ những ngày đầu tiên.

Cung nữ dẫn Ngọc Lan đi tham quan cung điện. Trên đường đi, cô phải học cách đi đứng, cúi đầu, nói năng sao cho đúng phép tắc. Mỗi bước đi, từng ánh mắt xung quanh đều có thể là “đối thủ” đang quan sát, từng lời nói đều có thể bị hiểu sai. Ngọc Lan cảm nhận sự áp lực nặng nề, nhưng đồng thời, cô cũng thấy một phần kích thích trong lòng. Đây không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để cô chứng minh bản thân.

Khi đi qua một gian phòng lớn, Ngọc Lan bị choáng ngợp trước cảnh tượng bữa sáng của các phi tần. Trên bàn là những món ăn tinh tế, bày biện cầu kỳ, từ trứng hấp đến bánh ngọt, trái cây tươi. Nhưng không khí không hề nhẹ nhàng. Các phi tần nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự cảnh giác và cạnh tranh. Một cái nhíu mày, một nụ cười nhẹ cũng đủ để tạo nên hiểu lầm hay âm mưu.

“Cô mới vào cung, phải học cách đọc ý người khác,” cung nữ thì thầm bên tai Ngọc Lan. “Ở đây, chỉ những ai tỉnh táo và khôn ngoan mới có thể sống sót.”

Ngọc Lan gật đầu, cố ghi nhớ từng lời. Trong khi quan sát, cô bắt gặp ánh mắt của phi tần áo đỏ thẫm lướt qua, dường như đang thử thách cô. Cô bình tĩnh đáp lại ánh mắt đó bằng nụ cười nhẹ, không quá thân thiện nhưng cũng không quá xa cách. Cô biết, trong cung, sự kiên nhẫn và điềm tĩnh là vũ khí quan trọng nhất.

Đến giờ học về các quy tắc trong cung, Ngọc Lan ngồi xuống cùng các phi tần khác. Một cung nữ kỳ cựu, khoảng ngoài ba mươi, ánh mắt sắc sảo, bắt đầu hướng dẫn: “Trong cung, lễ nghi là tối quan trọng. Ngươi phải biết cúi đầu đúng cách, nói năng lịch sự, và tuyệt đối không gây rối hay để lộ điểm yếu. Một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến thất sủng.”

Ngọc Lan chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Cô nhận ra rằng không chỉ sắc đẹp, mà sự thông minh và khả năng quan sát tinh tế mới là thứ giúp cô tồn tại lâu dài trong cung. Cô tự nhủ: Mình phải khéo léo, không được nóng vội, và luôn chuẩn bị tinh thần đối mặt với bất ngờ.

Buổi trưa, các phi tần được phân công lao động nhẹ: chăm sóc vườn hoa, sắp xếp đồ dùng trong cung, học cách bày trí phòng ốc sao cho đúng quy tắc cung đình. Ngọc Lan cẩn thận thực hiện từng động tác, vừa quan sát xung quanh, vừa học hỏi từ các phi tần kỳ cựu. Tuy nhiên, một số phi tần khác không giấu nổi sự ganh ghét, lén lút đưa ánh mắt thăm dò, dường như muốn tìm sơ hở của cô.

Trong lúc chăm sóc vườn hoa, một phi tần áo tím nhạt tiến tới gần Ngọc Lan, giọng trầm trầm nhưng đầy thách thức: “Ngươi mới vào cung, chắc chưa biết cách cư xử đâu nhỉ? Đừng để mắc lỗi trước mặt các bậc tiền bối.”

Ngọc Lan mỉm cười khẽ, giữ giọng điềm tĩnh: “Vâng, thần thiếp sẽ học hỏi, không để mắc lỗi.”

Phi tần áo tím nhạt cười khẽ, ánh mắt dò xét, rồi lướt đi. Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: Đúng là nơi này không hề dễ dàng. Mọi người đều khôn ngoan và cảnh giác, nhưng mình cũng không phải người yếu đuối.

Buổi chiều, các phi tần tập trung học cách phục vụ hoàng thượng và các hoàng tử. Ngọc Lan lắng nghe hướng dẫn về cách bưng nước, cách cúi đầu, cách cười duyên mà không quá lộ cảm xúc. Mỗi động tác, mỗi lời nói đều cần hoàn hảo. Một sai sót nhỏ có thể bị Hoàng Thượng hoặc các cung nữ kỳ cựu đánh giá.

Khi thực hành, Ngọc Lan gặp phải một chút lúng túng. Chiếc khay nước hơi nghiêng, làm vài giọt nước rơi ra mép bàn. Ngay lập tức, cung nữ kỳ cựu đứng gần đó nhíu mày, bước tới, giọng nghiêm nghị: “Cẩn thận! Trong cung, dù là giọt nước nhỏ cũng không được phép rơi bừa bãi. Ngươi phải học cách làm mọi thứ hoàn hảo.”

Ngọc Lan cúi đầu, giọng nhỏ: “Vâng, thần thiếp sẽ cẩn thận hơn.”

Cung nữ nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt dường như vừa thử thách vừa thừa nhận tiềm năng: “Ngươi có vẻ không tồi, nhưng còn quá non nớt. Nếu muốn sống sót lâu dài, không chỉ cần khéo léo, mà còn phải biết quan sát, học hỏi, và giữ mình khỏi những lời đàm tiếu.”

Ngọc Lan gật đầu, trong lòng quyết tâm. Cô biết, đây chỉ là ngày đầu tiên, nhưng đã nhìn thấy rõ bức tranh toàn cảnh: cung cấm không chỉ là nơi sủng ái và quyền lực, mà còn là nơi âm mưu, cạnh tranh, và thử thách trí tuệ.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ mái ngói cung điện, Ngọc Lan đứng nhìn khung cảnh rộng lớn ngoài cửa sổ. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan và mùi nến thơm từ các gian phòng bên cạnh. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Ngày đầu tiên đã qua, nhưng mới chỉ là bắt đầu. Phải học cách hòa nhập, phải giữ bình tĩnh, và phải mạnh mẽ.

Đêm đến, trong phòng riêng, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng xuyên qua rèm lụa, tạo nên những vệt sáng bạc trên nền gỗ. Cô nhớ lại từng cảnh tượng trong ngày: ánh mắt dò xét của phi tần áo đỏ thẫm, lời dạy nghiêm nghị của cung nữ kỳ cựu, và những thử thách nhỏ nhưng đầy áp lực. Mỗi chi tiết đều nhắc nhở cô rằng hoàng cung không dành cho những người yếu đuối.

Ngọc Lan cúi đầu, lòng vừa sợ vừa quyết tâm: Mình sẽ học cách sinh tồn, học cách khôn ngoan và khéo léo. Không để bản thân bị lạc lõng giữa thế giới đầy quyền lực này. Và một ngày nào đó, mình sẽ chứng minh rằng Ngọc Lan không chỉ là phi tần bình thường, mà là người có thể đứng vững giữa mọi thử thách.

Cô đặt tay lên tim, cảm nhận nhịp đập dồn dập, vừa lo lắng, vừa háo hức. Đây là ngày đầu tiên của cuộc sống trong cung, nhưng đồng thời cũng là bước đầu tiên trên con đường trở thành phi tần được sủng ái và đáng tin cậy. Trong ánh trăng mờ ảo, Ngọc Lan mỉm cười, quyết định rằng dù phía trước còn bao nhiêu khó khăn, cô sẽ không lùi bước, không để bản thân bị khuất phục, và sẽ học cách sống sót giữa những cạm bẫy của hoàng cung.

Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng trong lòng Ngọc Lan, mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Ánh mắt cô sáng lên quyết tâm, trái tim cô tràn đầy hy vọng, và tâm trí cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách của hoàng cung nguy nga nhưng đầy hiểm nguy này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×