hậu cung dưới ánh trăng

Chương 12: Đêm trăng trộm nhìn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, cung cấm chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn ánh trăng bạc chiếu qua các mái ngói, soi sáng những hành lang dài và sân vườn rộng. Gió nhẹ thổi qua, hương hoa ngọc lan thoang thoảng, làm không gian vừa huyền bí vừa dịu dàng. Ngọc Lan bước ra sân vườn, mặc bộ y phục lụa xanh nhạt, dáng vẻ uyển chuyển như một bóng hình hòa vào ánh trăng. Trái tim cô đập nhanh, không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà là vì cảm giác vừa lạ lẫm vừa gần gũi đang len lỏi trong lòng.

Hoàng Thượng đã xuất hiện từ trước, đứng bên hồ nước nhỏ, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên khung cảnh huyền ảo, gần như mơ màng. Ngọc Lan dừng lại, cúi đầu lễ phép, nhưng ánh mắt không rời Hoàng Thượng. Đêm nay, không có nghi lễ, không có mưu mô, chỉ còn sự yên tĩnh và ánh trăng, mang đến cho cả hai một khoảnh khắc hiếm hoi giữa cung cấm nguy nga nhưng đầy rẫy âm mưu.

Hoàng Thượng quay về phía cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Ngọc Lan, ta muốn hôm nay, chỉ là ta và nàng, không còn nghi thức hay thử thách nào khác. Hãy tận hưởng đêm trăng này như một khoảnh khắc riêng tư.”

Ngọc Lan nhẹ nhàng gật đầu, mắt sáng lên vẻ vui mừng nhưng vẫn giữ sự lễ phép: “Vâng, bệ hạ. Thần thiếp rất hân hạnh.”

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Ngọc Lan, làm cho Hoàng Thượng cảm thấy trái tim mình rung động một cách khó hiểu. Ngài tiến đến gần cô, giọng trầm trầm: “Ngươi đã trải qua nhiều thử thách trong cung, nhưng hôm nay, hãy quên đi mọi mưu mô. Chỉ còn ta và nàng, chỉ còn ánh trăng và yên tĩnh.”

Ngọc Lan cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Hoàng Thượng, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô thận trọng, nhưng cũng không thể che giấu sự xúc động: “Bệ hạ… thần thiếp… cảm nhận được sự dịu dàng và chân thành từ Hoàng Thượng. Thần thiếp chưa từng cảm thấy bình yên đến thế trong cung.”

Hoàng Thượng cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Ta cũng vậy. Ngọc Lan, nàng khiến ta yên tâm. Trí tuệ, phẩm hạnh và sự bình tĩnh của nàng không chỉ giúp nàng tồn tại, mà còn khiến ta cảm thấy tin tưởng. Nhưng hôm nay, ta muốn nàng chỉ là nàng, không phải phi tần mới bước vào cung.”

Ngọc Lan cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn. Khoảnh khắc này hoàn toàn khác so với những thử thách, âm mưu hay nghi lễ cung cấm. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt hai người, làm mọi thứ trở nên mềm mại, như thể thời gian cũng dừng lại để lắng nghe cảm xúc tràn đầy trong lòng họ.

Hoàng Thượng bước tới gần hơn, giọng trầm nhưng ấm: “Ngọc Lan, nàng biết không, trong cung cấm này, ít ai khiến ta cảm thấy bình yên như vậy. Nàng đã từng đối mặt với mưu mô, âm mưu, thử thách, nhưng hôm nay, nàng chỉ cần là chính mình.”

Ngọc Lan cúi đầu, ánh mắt hơi đỏ, giọng nhẹ nhàng: “Bệ hạ… thần thiếp cũng cảm nhận được sự an tâm và dịu dàng khi đứng cạnh Hoàng Thượng. Thần thiếp không dám nghĩ rằng sẽ có khoảnh khắc yên tĩnh đến thế giữa cung cấm đầy rẫy mưu mô.”

Hoàng Thượng ngước nhìn lên trăng, rồi quay về phía Ngọc Lan, ánh mắt sâu lắng: “Ngọc Lan, nàng biết không, niềm tin mà ta đặt vào nàng không chỉ là sự ghi nhận về trí tuệ hay phẩm hạnh. Nó còn là sự khích lệ, một cảm giác quý giá mà ít ai trong cung này có thể nhận được từ ta. Hôm nay, ánh trăng sẽ là chứng nhân cho khoảnh khắc này, nơi nàng và ta có thể thật sự tin tưởng lẫn nhau.”

Ngọc Lan nhìn ánh mắt Hoàng Thượng, tim cô rung lên một nhịp lạ thường. Khoảnh khắc này vừa hiếm có vừa quý giá. Cô nhận ra rằng niềm tin và sự gần gũi này sẽ trở thành nền tảng cho mối quan hệ giữa hai người, và đồng thời là sức mạnh giúp cô đối phó với những thử thách trong tương lai.

Hoàng Thượng bước tới, đưa tay nhẹ lên vai Ngọc Lan, ánh mắt dịu dàng: “Ngọc Lan, nàng đừng sợ. Dù cung cấm đầy mưu mô, ta sẽ để nàng biết rằng, vẫn còn nơi an toàn và sự tin tưởng tuyệt đối. Ánh trăng hôm nay sẽ chứng minh cho nàng thấy điều đó.”

Ngọc Lan cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ bàn tay Hoàng Thượng. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt Ngài, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên, cô cảm thấy gần gũi và an toàn đến vậy trong cung, nơi trước đây toàn là âm mưu và thử thách.

Hoàng Thượng mỉm cười, giọng dịu dàng: “Hãy đi dạo quanh vườn hoa cùng ta. Không cần nghi lễ, không cần mưu mô, chỉ là nàng và ta, và ánh trăng.”

Ngọc Lan nhẹ nhàng gật đầu. Cô bước đi bên cạnh Hoàng Thượng, từng bước đi uyển chuyển nhưng lòng dâng tràn cảm xúc. Mọi thứ xung quanh trở nên huyền ảo: ánh trăng chiếu trên hồ, những bông hoa ngọc lan nhè nhẹ rung rinh theo gió, tiếng nước róc rách hòa với tiếng lá xào xạc. Cảnh vật vừa yên bình vừa lãng mạn, làm cả hai cảm nhận được một khoảnh khắc riêng tư giữa hoàng cung đầy rẫy âm mưu và thử thách.

Hoàng Thượng cúi xuống, ánh mắt dịu dàng: “Ngọc Lan, nàng biết không, nàng không chỉ khiến ta hài lòng về trí tuệ, phẩm hạnh và sự bình tĩnh. Hơn thế nữa, nàng còn khiến trái tim ta rung động. Khoảnh khắc này sẽ là kỷ niệm khó quên trong lòng ta.”

Ngọc Lan cảm nhận tim mình nhói lên, nhưng vẫn giữ sự lễ phép: “Bệ hạ… thần thiếp cũng cảm nhận được điều tương tự. Khoảnh khắc này khiến thần thiếp cảm thấy bình yên, và… trân trọng từng giây phút bên Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng mỉm cười, ánh mắt đầy cảm xúc: “Đêm trăng này, nàng sẽ không còn cảm thấy đơn độc trong cung cấm. Ta muốn nàng biết rằng, dù âm mưu hay thử thách có đến, vẫn có nơi mà nàng được tin tưởng và bảo vệ. Niềm tin và cảm xúc này là thứ quý giá nhất.”

Ngọc Lan ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Hoàng Thượng, cảm nhận sự chân thành, ấm áp và an toàn. Lòng cô dâng trào cảm xúc, nhưng vẫn giữ được sự kiên định vốn có. Cô biết rằng khoảnh khắc này sẽ là nền tảng để xây dựng mối quan hệ bền chặt, đồng thời là sức mạnh giúp cô đối phó với mọi thử thách trong cung.

Hai người đi dọc theo con đường lát đá, ánh trăng chiếu lên mái tóc, ánh mắt giao nhau, không lời nào cần nói mà vẫn hiểu nhau. Cả hai cảm nhận sự gần gũi, tin tưởng và một niềm vui thầm lặng, khác hẳn những ngày đầy nghi lễ, mưu mô hay âm mưu trong cung.

Ngọc Lan thầm nhủ: Đêm trăng này sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ. Hoàng Thượng đã bắt đầu tin tưởng và cảm nhận sự chân thành nơi thần thiếp. Đây là bước khởi đầu cho một mối quan hệ sâu sắc hơn, nơi trí tuệ, phẩm hạnh và trái tim hòa làm một.

Hoàng Thượng dừng lại bên hồ, ánh mắt nhìn vào mặt nước phản chiếu ánh trăng, rồi quay sang Ngọc Lan: “Ngọc Lan, hãy giữ khoảnh khắc này trong lòng. Dù cung cấm đầy rẫy âm mưu, hôm nay, nàng sẽ biết rằng, vẫn còn nơi bình yên và niềm tin. Ta sẽ luôn nhớ ánh trăng này, cũng như khoảnh khắc ta đứng bên nàng.”

Ngọc Lan cúi đầu, ánh mắt long lanh: “Vâng, bệ hạ. Thần thiếp sẽ luôn ghi nhớ khoảnh khắc này, và… cảm ơn Hoàng Thượng đã cho thần thiếp sự tin tưởng và bình yên giữa cung cấm đầy rẫy thử thách.”

Đêm khuya, ánh trăng chiếu qua từng tán cây, hồ nước phản chiếu ánh sáng lung linh. Ngọc Lan đứng bên Hoàng Thượng, cảm nhận nhịp tim bình yên nhưng đầy xúc cảm. Khoảnh khắc riêng tư này không chỉ mở ra mối quan hệ gần gũi hơn giữa hai người, mà còn tiếp thêm sức mạnh cho Ngọc Lan, để cô đối mặt với mọi âm mưu, thử thách trong cung cấm nguy nga nhưng đầy rẫy hiểm nguy.

Đêm trăng trộm nhìn ấy trở thành kỷ niệm khó quên, nơi mà Ngọc Lan và Hoàng Thượng bắt đầu nhận ra tình cảm dành cho nhau, nhẹ nhàng nhưng bền bỉ, như ánh trăng chiếu rọi giữa đêm tĩnh lặng, vừa lãng mạn vừa đầy ẩn ý.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×