Sáng sớm hôm ấy, hoàng cung chìm trong sương mờ, ánh nắng nhẹ hắt qua mái ngói, làm hành lang dài trở nên tĩnh lặng và huyền ảo. Ngọc Lan bước ra sân, áo lễ xanh lam nhạt bay nhẹ theo gió, từng bước đi uyển chuyển, nhưng trong lòng cô vẫn cảnh giác. Cô biết rằng sau bữa tiệc nguy hiểm hôm trước, những phi tần ganh ghét sẽ không từ bỏ, và âm mưu tinh vi chắc chắn đang chờ đợi.
Ngay khi Ngọc Lan đến khu vườn hoa, nơi thường được chọn để gặp Hoàng Thượng và phi tần, cô nhận thấy bóng dáng phi tần áo hồng nhạt lén lút quan sát từ xa. Ánh mắt đối thủ lóe lên vẻ thách thức: Hôm nay, sẽ là lúc nàng gặp khó khăn thực sự.
Ngọc Lan không hề tỏ ra sợ hãi. Cô hít sâu, nhắm mắt một giây để tập trung, sau đó bình tĩnh bước vào vườn, ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Cô hiểu rằng trí tuệ và sự chuẩn bị sẽ là vũ khí giúp cô chủ động phản công.
Không lâu sau, Hoàng Thượng xuất hiện, bước đi chậm rãi, ánh mắt dõi theo Ngọc Lan. Ngài nhìn thấy phi tần áo hồng nhạt lẩn phía xa, nhíu mày nhưng không nói gì. Hoàng Thượng dừng trước Ngọc Lan, giọng trầm: “Ngươi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay chưa, Ngọc Lan? Ta muốn thấy nàng thể hiện trí tuệ và bình tĩnh của mình.”
Ngọc Lan cúi đầu lễ phép: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp đã quan sát và chuẩn bị kỹ lưỡng. Thần thiếp sẽ không mắc sai lầm trước âm mưu của bất kỳ phi tần nào.”
Hoàng Thượng thoáng cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy tò mò: “Tốt. Ta sẽ để nàng tự xử lý. Hãy chứng minh cho ta thấy rằng nàng xứng đáng với niềm tin mà ta đã đặt.”
Phi tần áo hồng nhạt từ từ tiến đến gần, nụ cười khẽ hiện lên, nhưng ánh mắt đầy hiểm độc. Cô giấu trong tay một lá thư giả mạo, được chuẩn bị kỹ càng để hãm hại Ngọc Lan, khiến cô mất uy tín trước Hoàng Thượng. Nếu Ngọc Lan không cảnh giác, chỉ một sơ hở nhỏ thôi cũng đủ khiến cô rơi vào tình thế nguy hiểm.
Ngọc Lan nhận ra ngay sự bất thường: lá thư cầm trong tay phi tần đối thủ không đúng với phong cách cung cấm, cách đặt chữ và mực đều có dấu hiệu lạ. Cô nhạy bén nhận ra đây là âm mưu, nhưng không để lộ thái độ, mà điềm tĩnh tiến gần, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng sắc bén quan sát từng động tác.
Khi phi tần áo hồng nhạt đưa lá thư ra, Ngọc Lan khẽ cười, giọng dịu dàng: “Thật tiếc, bệ hạ. Lá thư này có một số chi tiết khiến thần thiếp không thể chấp nhận. Nếu bệ hạ cho phép, thần thiếp muốn trình bày sự thật trước khi mọi việc đi quá xa.”
Hoàng Thượng nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú: “Ngươi muốn lật tẩy âm mưu ngay giữa sân, Ngọc Lan? Ta tò mò xem nàng sẽ xử lý ra sao.”
Ngọc Lan khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén nhưng bình tĩnh: “Bẩm, thần thiếp chỉ muốn mọi việc được rõ ràng và sự thật được bảo vệ. Thần thiếp tin rằng, chỉ khi sự thật được phơi bày, Hoàng Thượng mới có thể đánh giá đúng tất cả.”
Cô khéo léo đưa tay cầm lá thư, ánh mắt tinh tường hướng vào từng chi tiết: nét mực, cách trình bày, dấu vết mờ trên giấy. Từng động tác của cô đều được Hoàng Thượng quan sát kỹ lưỡng. Cách Ngọc Lan phân tích tinh tế và điềm tĩnh ngay giữa nguy cơ là điều mà không nhiều phi tần có thể làm được.
Phi tần áo hồng nhạt lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngọc Lan nhận ra âm mưu ngay lập tức. Cô lúng túng, nhưng vẫn cố gắng che giấu: “Ngươi… ngươi thật sự tinh tường. Nhưng chỉ một lá thư sao có thể chứng minh điều gì?”
Ngọc Lan nhắm mắt, hít sâu, sau đó giơ lá thư lên, ánh mắt kiên định: “Bệ hạ, thần thiếp xin chứng minh rằng lá thư này là giả mạo. Cách dùng mực, phong cách chữ viết, dấu vết trên giấy đều không phù hợp với các nghi lễ cung cấm. Đây là âm mưu nhằm hãm hại thần thiếp, nhưng thần thiếp đã kịp thời nhận ra và giữ bình tĩnh.”
Hoàng Thượng bước tới gần, ánh mắt nhìn từng chi tiết trên lá thư, rồi quay sang Ngọc Lan: “Ngươi đã làm tốt, Ngọc Lan. Sự tinh tường và bình tĩnh của nàng khiến ta bắt đầu đặt niềm tin thực sự vào nàng. Không phải phi tần nào cũng đủ can đảm và thông minh để xử lý tình huống này.”
Phi tần áo hồng nhạt thất bại hoàn toàn, ánh mắt đầy ganh ghét và hận thù. Ngọc Lan không chỉ phản đòn một cách khéo léo, mà còn lật tẩy âm mưu một cách thông minh, khiến đối thủ mất mặt trước Hoàng Thượng.
Ngọc Lan cúi đầu lễ phép: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp chỉ làm những gì cần thiết để bảo vệ sự thật và phẩm hạnh. Thần thiếp sẽ luôn giữ sự tỉnh táo và trí tuệ để không phụ lòng tin của Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn: “Ta tin nàng, Ngọc Lan. Niềm tin này sẽ là bước khởi đầu cho nàng trong cung cấm đầy rẫy mưu mô và thử thách. Hãy giữ vững phẩm hạnh, trí tuệ và bình tĩnh, nàng sẽ tiến xa.”
Ngọc Lan cảm nhận tim mình nhẹ nhõm nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm. Niềm tin từ Hoàng Thượng giờ đây không chỉ là sự ghi nhận, mà còn là cơ hội để cô chủ động hơn trong những thử thách tương lai.
Ngày hôm sau, trong khi các phi tần vẫn tiếp tục chuẩn bị nghi lễ và thi lễ, Ngọc Lan tiếp tục rèn luyện bản thân. Cô quan sát từng hành động xung quanh, tiếp thu kinh nghiệm và học cách đối phó với mưu mô tinh vi, đồng thời giữ vững phẩm hạnh và sự điềm tĩnh.
Hoàng Thượng nhiều lần xuất hiện bất ngờ, quan sát cách cô xử lý tình huống, hỏi han về công việc trong cung và những mưu kế mà cô đã nhận ra. Ngọc Lan luôn trả lời một cách bình tĩnh, thông minh và khéo léo, khiến Hoàng Thượng ngày càng tin tưởng, thậm chí bắt đầu trò chuyện thân mật hơn, như thể muốn tìm hiểu sâu hơn về con người thật của cô.
Đêm khuya, Ngọc Lan đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú, hương hoa thoang thoảng. Cô biết rằng âm mưu chỉ là một phần của trò chơi quyền lực trong cung, nhưng cách cô xử lý đã chứng minh trí tuệ, bản lĩnh và phẩm hạnh. Niềm tin của Hoàng Thượng giờ đây là vũ khí quan trọng, mở ra nhiều cơ hội cho cô trong tương lai.
Ngọc Lan thở đều, ánh mắt sáng lên sự quyết đoán: Mình đã lật tẩy âm mưu, chứng minh bản lĩnh và nhận được niềm tin của Hoàng Thượng. Nhưng cung cấm vẫn đầy rẫy thử thách và mưu mô. Mình phải luôn tinh tường, khéo léo và kiên nhẫn, để không chỉ tồn tại, mà còn tiến xa.
Bên ngoài, ánh trăng chiếu lên những bông hoa trong vườn, gió thổi qua, hương ngọc lan dịu nhẹ. Ngọc Lan mỉm cười, cảm nhận sự bình yên nhưng quyết đoán. Âm mưu bị lật tẩy chỉ là bước đầu, nhưng nó đã giúp cô khẳng định trí tuệ và bản lĩnh – những thứ sẽ giúp cô sống sót và phát triển trong cung cấm nguy nga, đầy quyền lực và hiểm nguy này.