hậu cung dưới ánh trăng

Chương 14: Cạm bẫy đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm trong cung cấm, ánh nắng nhẹ xuyên qua các mái hiên, soi sáng từng viên gạch đỏ rực rỡ. Không khí bình yên tưởng chừng như kéo dài, nhưng trong lòng Ngọc Lan, sự cảnh giác chưa từng giảm. Bức thư bí mật đêm trước vẫn còn nguyên trong trí nhớ, từng câu chữ đều như lời nhắc nhở cô rằng cung cấm chưa bao giờ là nơi an toàn tuyệt đối.

Ngọc Lan bước đi nhẹ nhàng giữa hành lang, mắt quan sát mọi chi tiết xung quanh. Cô biết rằng kẻ thù không hẳn lúc nào cũng hiện rõ; chúng thường giấu mình sau nụ cười dịu dàng, lời chào lễ phép hay cử chỉ thân mật. Và hôm nay, cô cảm nhận rằng một âm mưu mới đang được chuẩn bị, nhắm trực tiếp vào mình.

Ngay khi bước đến khu vườn nhỏ nơi các phi tần thường lui tới, Ngọc Lan nhận thấy một dấu hiệu bất thường. Một phi tần trẻ, dáng vẻ luôn tươi cười nhưng ánh mắt lén lút, đang quan sát cô từ xa. Ánh mắt ấy vừa tinh ranh vừa đầy ẩn ý. Ngọc Lan khẽ nhíu mày, lòng lập tức cảnh giác. Cô biết rằng đây có thể là phi tần đang chuẩn bị âm mưu, như bữa tiệc nguy hiểm hay lá thư giả mạo trước đó.

Ngọc Lan điềm tĩnh, hít sâu, rồi giả vờ chăm chú ngắm hoa trong vườn, nhưng thực chất là quan sát từng động tác, ánh mắt, từng cử chỉ của phi tần kia. Cô nhận thấy một chi tiết bất thường: phi tần trẻ này liên tục nhìn quanh, đôi tay khẽ chạm vào gói đồ nhỏ giấu trong váy, và dường như đang tính toán một việc gì đó.

Cô lặng lẽ đi vòng quanh vườn, di chuyển sao cho bóng mình không lộ ra. Nhờ quan sát tinh tường, Ngọc Lan nhanh chóng nhận ra gói đồ kia không phải vật trang trí hay lễ phẩm thông thường mà là một cạm bẫy, có thể làm cô gặp nguy hiểm nếu sơ hở.

Ngọc Lan không hành động vội. Cô quay về phòng riêng, lấy một chiếc hộp nhỏ và vài dụng cụ tinh xảo để kiểm tra gói đồ. Khi mở ra, cô thấy bên trong là một loại nước độc được bọc kỹ, có thể gây hại nếu tràn vào trà hay thức ăn của cô. Thậm chí, nếu uống phải, cơ thể sẽ mệt mỏi, mất tỉnh táo, và lập tức sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Âm mưu này tinh vi đến mức chỉ những người quan sát tỉ mỉ mới nhận ra.

Ngọc Lan nhắm mắt, hít sâu, suy nghĩ kỹ lưỡng. Cô hiểu rằng nếu để Hoàng Thượng biết sớm, kẻ hãm hại sẽ cảnh giác hơn. Nhưng nếu không xử lý, bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm. Cô quyết định dùng trí tuệ để chủ động lật tẩy âm mưu mà không để lộ dấu vết cho đối thủ.

Cô lấy gói độc ra, giả vờ mang xuống khu vực bếp của cung. Trên đường đi, cô quan sát các cung nữ, ghi nhớ từng ánh mắt, từng biểu hiện lạ thường. Khi đến bếp, Ngọc Lan giả vờ hỏi thăm về các thức uống chuẩn bị cho trà chiều, đồng thời đưa gói độc vào một góc kín mà các cung nữ khó nhận ra. Trong lúc đó, cô khéo léo quan sát phản ứng phi tần trẻ: ánh mắt ngạc nhiên, đôi tay khẽ run, cho thấy âm mưu đã bị cô phát hiện mà đối thủ không biết.

Hoàng Thượng chiều hôm ấy xuất hiện bất ngờ để kiểm tra cung. Ngọc Lan cúi đầu lễ phép, giọng dịu dàng nhưng tự tin: “Bẩm bệ hạ, hôm nay mọi việc trong cung đều ổn định. Thần thiếp đã quan sát kỹ lưỡng và chuẩn bị để đảm bảo mọi nguy cơ đều được kiểm soát.”

Hoàng Thượng nhìn cô, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng pha chút tò mò: “Ta cảm nhận được trí tuệ và sự chuẩn bị trong từng lời nói, từng cử chỉ của nàng. Ngươi đã nhận ra điều gì quan trọng hôm nay?”

Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt điềm tĩnh: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp phát hiện một âm mưu nhằm hãm hại thần thiếp. Nhờ quan sát tinh tường và giữ bình tĩnh, thần thiếp đã xử lý trước khi bất kỳ điều gì xảy ra.”

Hoàng Thượng nhíu mày, ánh mắt trầm hẳn: “Ngươi đã xử lý ra sao? Ta muốn biết chi tiết, nhưng không muốn kẻ thù biết rằng ta đã nắm được.”

Ngọc Lan cúi đầu, giọng dịu dàng: “Thần thiếp đã quan sát, nhận ra dấu hiệu bất thường từ phi tần trẻ, và giả vờ làm việc khác để cô ấy không biết thần thiếp đã phát hiện. Sau đó, thần thiếp đưa gói độc đến nơi an toàn, đảm bảo không ai bị hại, đồng thời quan sát phản ứng để ghi nhớ kẻ hãm hại.”

Hoàng Thượng đứng lặng một lúc, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Ngọc Lan. Rõ ràng Ngài vừa ngạc nhiên vừa hài lòng. Một phi tần thông minh không chỉ biết phòng vệ, mà còn chủ động lật tẩy âm mưu mà không cần lộ ra chiêu thức, điều mà không nhiều người trong cung làm được.

“Ngươi thật sự xứng đáng với niềm tin của ta, Ngọc Lan. Niềm tin ấy không dễ đặt vào bất kỳ ai, nhưng hôm nay, nàng chứng minh rằng trí tuệ, phẩm hạnh và sự bình tĩnh của nàng là vũ khí quan trọng nhất trong cung cấm,” Hoàng Thượng nói, giọng trầm nhưng ấm.

Ngọc Lan cúi đầu, ánh mắt long lanh: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp sẽ luôn rèn luyện trí tuệ, quan sát kỹ lưỡng và giữ bình tĩnh để xứng đáng với niềm tin của Hoàng Thượng. Thần thiếp cũng sẽ luôn đề phòng âm mưu và bảo vệ bản thân một cách khéo léo.”

Hoàng Thượng mỉm cười, ánh mắt trầm sâu: “Ta cảm nhận nàng đã trưởng thành nhiều. Nhưng hãy nhớ, cung cấm chưa bao giờ là nơi dễ dàng. Âm mưu chỉ mới bắt đầu, và nàng cần luôn tinh tường, khéo léo và kiên nhẫn.”

Buổi chiều hôm đó, Ngọc Lan tiếp tục quan sát cung, ghi nhớ từng cử chỉ, ánh mắt và những dấu hiệu bất thường từ các phi tần khác. Cô biết rằng âm mưu trong cung không bao giờ chỉ xuất hiện một lần, mà liên tục thay đổi, tinh vi hơn và nguy hiểm hơn.

Khi hoàng cung chìm vào yên tĩnh, Ngọc Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua từng tán cây, làm sáng khuôn mặt thanh tú. Cô nhắm mắt, hít sâu, tự nhủ: Âm mưu đầu tiên đã bị phát hiện và xử lý. Đây là bước khởi đầu để mình chứng minh trí tuệ và bản lĩnh, đồng thời củng cố niềm tin của Hoàng Thượng. Những phi tần ganh ghét sẽ không bỏ cuộc, nhưng mình đã sẵn sàng.

Đêm khuya, cung cấm yên tĩnh nhưng vẫn đầy rẫy mưu mô tiềm ẩn. Ngọc Lan đứng lặng nhìn ra vườn hoa, cảm nhận nhịp tim bình yên nhưng đầy quyết tâm. Cạm bẫy đầu tiên không những bị lật tẩy, mà còn giúp cô củng cố vị thế, khẳng định trí tuệ và bản lĩnh trong cung, mở ra bước phát triển mới trong cuộc sống giữa quyền lực, âm mưu và tình cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×