Ánh nắng buổi sớm xuyên qua những cánh cửa chớp bằng gỗ, rọi xuống con đường lát đá mềm mại của thành Đông Lạc, chiếu lên làn tóc đen óng của một thiếu nữ đang vội vã chạy qua những con hẻm yên tĩnh. Lạc Như Ngọc, mười tám tuổi, dáng người thon thả, vóc người thanh tú, vừa vội vàng vừa lo lắng, trong tay vẫn nắm chặt chiếc hộp gỗ nhỏ đựng trang sức quý giá mà nàng được giao bảo quản.
“Hỏng rồi… hỏng thật rồi…” nàng lẩm bẩm, những bước chân hối hả vang lên trên nền đá. Buổi sáng ở Đông Lạc vẫn còn vương hơi sương, khiến đôi chân nàng trở nên nặng nề hơn bình thường. Trên đường, những tiểu thương đã bắt đầu bày bán hoa quả, bánh ngọt, tiếng rao nhộn nhịp khiến lòng nàng thêm phần hoang mang.
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, làm hộp gỗ từ tay nàng trượt ra, rơi xuống đường, bật lên một tiếng “cộp” nhức nhối. Như Ngọc vội vàng cúi xuống, tay run rẩy nhặt lên. Nhưng khi mở nắp ra, tim nàng như muốn nhảy ra ngoài: trong hộp trống trơn. Những viên ngọc, những đồ trang sức quý giá đã biến mất.
“Không được… phải tìm ngay…” nàng thở hổn hển, đôi tay bấu chặt vào hộp gỗ, mắt nhìn quanh như muốn tìm manh mối. Người qua lại trên đường nhìn nàng với ánh mắt lạ lùng, nhưng không ai dừng lại giúp.
Và rồi, một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau:
“Cô là… Lạc Như Ngọc phải không?”
Như Ngọc giật mình, quay lại, và lần đầu tiên thấy bóng dáng của một nam tử cao lớn, vóc dáng tuấn tú, y phục đơn giản nhưng toát ra khí chất ngời ngời. Người đó đứng đó, ánh mắt sáng rực như ánh sao, nhìn nàng chăm chú.
“Ngươi… ngươi biết ta sao?” Như Ngọc lắp bắp hỏi, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảnh giác.
Nam tử cười nhẹ, nụ cười khiến không gian dường như mềm ra:
“Ta… biết. Ngươi vừa bị mất trang sức, đúng không?”
Như Ngọc sững sờ. Làm sao người này biết? Không kịp trả lời, nam tử đã nhanh nhẹn bước tới, cúi mình nhặt chiếc hộp gỗ từ tay nàng, mở ra kiểm tra. Ánh mắt hắn lướt nhanh, tỉ mỉ, rồi chậm rãi nói:
“Ngươi không cần quá lo lắng. Ta có thể giúp tìm lại.”
Như Ngọc há hốc mồm, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Chẳng phải nàng đang hoảng loạn, bất lực sao? Người này… muốn giúp nàng sao?
“Nhưng… nhưng… tại sao ngài lại giúp ta?” nàng hỏi, giọng lúng túng.
Nam tử nghiêm trang, ánh mắt không hề lung lay:
“Bởi vì… ngươi có giá trị để ta quan tâm.”
Như Ngọc đỏ mặt, không biết nên vui hay nên giận. Người này vừa lạ lùng, vừa kiêu ngạo, vừa khiến tim nàng loạn nhịp.
Trên con đường lát đá, hai người họ đi cạnh nhau, người nam nhanh nhẹn dò hỏi những tiểu thương, dò từng con hẻm, từng góc phố, tìm manh mối. Như Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn, càng thấy hắn thông minh và nhạy bén. Chẳng mấy chốc, ánh mắt hắn dừng lại ở một gánh hàng, nơi có một kẻ tiểu nhân đang lén giấu một túi nhỏ.
“Có lẽ thứ ngươi tìm đang ở đó,” hắn nói, bước tới gần, giọng vừa đủ nghe. Như Ngọc cắn môi, nhìn theo, tim đập thình thịch.
Kẻ tiểu nhân chưa kịp phản ứng thì nam tử đã nhanh chóng túm lấy, lấy lại túi trang sức và trao cho Như Ngọc. Nàng run rẩy nhận lại, trong lòng vừa mừng vừa bối rối.
“Cảm… cảm ơn ngài…” nàng lắp bắp.
Người nam trầm giọng:
“Không cần cảm ơn. Nhưng từ nay, hãy cẩn thận hơn.”
Ánh mắt hắn dừng lại ở nàng, như muốn nhìn thấu trái tim. Như Ngọc không khỏi đỏ bừng, cúi đầu, lẩm bẩm:
“Vâng…”
Sau khi trang sức được trả lại, người nam rời đi, nhưng trước khi đi, hắn quay lại, nở một nụ cười bí ẩn:
“Đừng quên, ta sẽ luôn ở cạnh cô, dù cô không biết.”
Như Ngọc đứng đó, lặng nhìn bóng dáng nam tử khuất dần trong sương sớm. Tim nàng đập rộn ràng, vừa sợ hãi vừa tò mò. Ai là người vừa cứu nàng? Tại sao lại quan tâm nàng đến vậy? Và… liệu nàng có gặp lại người này?
Cả buổi sáng, Như Ngọc vẫn không sao tập trung vào việc thường ngày. Trong lòng nàng, bóng hình của nam tử cứ như khắc sâu vào trái tim. Nỗi bối rối xen lẫn hứng khởi, nàng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay sẽ mở ra một chuỗi ngày đầy biến cố, tình cảm, và… sủng ngọt bất ngờ trong đời nàng.
Chiều xuống, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng con đường lát đá, Như Ngọc quay lại góc phố nơi nàng gặp nam tử, nhưng nơi đó chỉ còn là lặng im. Trong lòng nàng dấy lên một niềm cảm giác kì lạ: “Người đó… chắc chắn sẽ còn gặp lại ta…”
Và từ khoảnh khắc ấy, định mệnh của Lạc Như Ngọc và Triệu Dực chính thức được bắt đầu.