Sáng sớm hôm sau, Lạc Như Ngọc thức dậy trong căn phòng nhỏ ngăn nắp của mình. Ánh bình minh len qua cửa sổ, rọi lên những tấm rèm lụa mỏng, tạo nên những vệt sáng vàng óng. Nàng vừa tỉnh giấc, lòng vẫn còn rung động bởi cuộc gặp gỡ ngày hôm qua – người nam tử bí ẩn đã cứu nàng khỏi mất mát, và lời hứa thoáng qua vẫn vang vọng trong đầu: “Ta sẽ luôn ở cạnh cô, dù cô không biết.”
Như Ngọc tự hỏi, liệu lời hứa đó là thật, hay chỉ là một cử chỉ lịch sự của một người quyền lực? Nhưng trái tim nàng không khỏi dậy sóng mỗi khi nhớ về ánh mắt trầm ổn nhưng ẩn chứa sự quan tâm của hắn.
Buổi sáng hôm đó, nàng nhận được một tin nhắn bí ẩn được đưa đến tận tay: một chiếc giấy nhỏ, nét chữ thanh thoát nhưng dứt khoát:
“Hôm nay, khi chiều xuống, tìm ta tại cầu Nguyệt Lăng. Ta có điều muốn nói.”
Như Ngọc lẩm bẩm, vừa tò mò vừa bối rối. Cầu Nguyệt Lăng là nơi thanh bình nhất trong thành, nơi nàng vẫn thường đi dạo, ngắm trăng. Nhưng gặp lại người này… nàng vừa háo hức vừa lo lắng.
Buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt dần, Như Ngọc mặc một bộ y phục thanh nhã, bước đi trên con đường dẫn đến cầu. Gió nhẹ thổi qua, làm tà áo bay phất phơ, khiến nàng trông như một bức tranh sống động giữa khung cảnh thanh bình.
Khi nàng đến cầu, một bóng người đã đứng đó từ trước. Triệu Dực. Người nam tử từ hôm trước đứng đó, áo xếp gọn gàng, dáng vẻ uy nghi nhưng vẫn thoáng nét dịu dàng khi ánh mắt dừng lại nơi nàng.
“Ngọc nhi,” hắn gọi, giọng trầm ấm. Chỉ một âm thanh, lòng Như Ngọc lập tức rộn ràng.
“Ngài…” nàng khẽ gọi, mắt nhìn xuống, cảm giác ngại ngùng dâng lên.
Triệu Dực bước tới gần, ánh mắt chạm vào ánh mắt nàng, nụ cười nhẹ nở trên môi:
“Ta biết việc hôm qua làm ngươi lo sợ. Nhưng từ giờ, ngươi không phải lo lắng một mình nữa. Ta sẽ ở bên bảo vệ ngươi.”
Như Ngọc sững sờ, tim đập mạnh. Chưa từng ai nói những lời như vậy với nàng, đặc biệt là một nam tử với uy quyền và khí chất khiến người khác kính nể.
“Nhưng… nhưng ngài không cần phải…” nàng lắp bắp, đỏ mặt, cố gắng giấu đi cảm giác rung động.
Triệu Dực nghiêm túc, giọng dứt khoát:
“Ngọc nhi, lời ta nói không phải để được đáp trả. Ta hứa, từ hôm nay, ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm một mình. Ngươi tin ta chứ?”
Như Ngọc lặng người, trong lòng dấy lên một niềm tin kỳ lạ. Dù mới gặp nhau, nàng cảm nhận được sự chân thành và quyết đoán trong ánh mắt hắn. Nhẹ nhàng gật đầu, nàng thì thầm:
“Vâng, ta tin…”
Triệu Dực gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi, ánh mắt ánh lên tia vui mừng. Nhưng sau đó, ánh mắt hắn trầm xuống, giọng trầm ấm hơn:
“Nhưng điều này không có nghĩa là ngươi sẽ phụ thuộc vào ta. Ngọc nhi, ngươi cần học cách bảo vệ chính mình, và ta sẽ là người đồng hành, chứ không phải thay ngươi quyết định.”
Như Ngọc sững sờ. Những lời này vừa khiến nàng yên tâm, vừa tạo nên sự tò mò. Một người vừa quyền lực vừa quan tâm, lại không áp đặt, điều này hiếm có đến mức nàng không thể không bị cuốn hút.
Hai người bước đi trên cầu, gió nhẹ thổi qua mái tóc, tạo nên cảm giác yên bình. Triệu Dực chỉ tay về phía dòng sông:
“Ngọc nhi, nhìn này, sông Đông Lạc lúc chiều tà thật đẹp. Ta muốn ngươi nhớ, dù ngươi đi đâu, có lo lắng thế nào, vẫn còn nơi này, và còn ta.”
Như Ngọc không nói gì, chỉ nhìn theo ánh mắt hắn, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. Một sự an toàn mà nàng chưa từng cảm nhận trước đây.
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên phía sau. Như Ngọc quay lại, thấy một vài đứa trẻ đang nô đùa bên bờ sông, khiến không khí thêm phần sinh động. Triệu Dực cũng nhìn theo, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm lắng:
“Cuộc đời này, có những lúc ngươi sẽ gặp nhiều sóng gió, nhưng đừng quên, nơi này, còn có ta.”
Như Ngọc nghe từng lời, cảm giác như cả thế giới dừng lại. Lòng nàng dường như được xoa dịu, cảm giác lo lắng tan biến. Lần đầu tiên, nàng thấy rằng việc tin tưởng ai đó không chỉ là dựa dẫm, mà còn là tìm thấy sự bình yên trong trái tim.
Triệu Dực tiến lại gần, giọng trầm ấm:
“Như Ngọc, từ giờ trở đi, nếu ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên ta. Ta sẽ không bỏ mặc ngươi.”
Như Ngọc đỏ mặt, cúi đầu, đôi tay khẽ nắm chặt, vừa ngại ngùng vừa xúc động:
“Ta… sẽ nhớ… lời hứa này…”
Triệu Dực mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng uy quyền:
“Ta sẽ đợi lời nhắc nhở đó, Ngọc nhi.”
Thời gian trôi qua, ánh hoàng hôn dần nhường chỗ cho màn đêm. Hai người vẫn đứng đó, nhìn dòng sông lấp lánh ánh chiều tà. Lạc Như Ngọc không biết rằng, lời hứa hôm nay sẽ trở thành điểm khởi đầu cho một chuỗi ngày đầy biến cố, tình cảm, sủng ngọt, và những bí mật chưa được hé lộ trong cung đình.
Khi bóng tối bao trùm thành Đông Lạc, Như Ngọc lặng lẽ trở về, lòng nặng trĩu nhưng cũng rộn ràng. Mỗi bước chân trên đường lát đá, nàng đều cảm nhận được nhịp tim rộn rã. Triệu Dực đã xuất hiện trong cuộc đời nàng như một định mệnh, một người sẽ khiến nàng vừa lo lắng, vừa mong chờ…
Và từ khoảnh khắc này, nàng biết, không chỉ là lời hứa, mà là sự khởi đầu cho một mối quan hệ đầy tình cảm, sự sủng ái và những thử thách mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng.