hậu cung hoa lệ

Chương 5: Hoa nở trong lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm nay, ánh nắng vàng nhạt len qua khung cửa sổ, rọi lên căn phòng nhỏ của Lạc Như Ngọc. Nàng ngồi bên bàn học, nét mày hơi cau, tay cầm bút, chăm chú ghi chép những kiến thức về lịch sử cung đình. Nhưng trong lòng nàng, tâm trí lại không thể dừng nghĩ về Triệu Dực – người nam tử quyền uy nhưng dịu dàng, luôn bảo vệ nàng những ngày qua.

“Ta thật sự không thể ngừng nghĩ về hắn…” nàng lẩm bẩm, giọng run run nhưng ẩn chứa một niềm vui khó tả. Cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức khi nhớ về ánh mắt trầm ấm và nụ cười dịu dàng của Triệu Dực khiến trái tim nàng rộn ràng.

Chẳng mấy chốc, một thư ký cung đình xuất hiện, trao đến nàng một bức thư nhỏ. Như Ngọc cẩn thận mở ra, nét chữ thanh thoát, mùi thơm nhẹ còn phảng phất trên giấy:

"Ngọc nhi, hôm nay hãy gặp ta ở vườn hoa phía sau cung. Ta muốn ngươi xem một điều thú vị."

Như Ngọc thở dài, vừa tò mò vừa lo lắng. Vườn hoa phía sau cung luôn là nơi thanh bình, nhưng gặp Triệu Dực ở đó… nàng vừa háo hức vừa hồi hộp. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, nàng thay bộ y phục màu hồng nhạt thêu hình hoa mai, nhẹ nhàng bước ra vườn.

Khi đến nơi, nàng thấy Triệu Dực đứng giữa vườn hoa, tay cầm một chiếc quạt sơn mài đen bóng, ánh mắt ánh lên tia cười hiếm thấy. Vườn hoa hôm nay tràn ngập hương thơm của hoa đào, hoa mai, những cánh hoa rơi nhẹ nhàng dưới gió, tạo thành một khung cảnh như trong tranh.

“Ngọc nhi, hôm nay ta muốn dẫn ngươi đi tham quan vườn hoa,” Triệu Dực nói, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt dịu dàng. “Những bông hoa này nở sớm, nhưng chỉ dành cho những người biết trân trọng vẻ đẹp.”

Như Ngọc đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Triệu Dực đang dành thời gian riêng cho nàng, đưa nàng đi giữa thiên nhiên, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ.

Họ cùng nhau đi giữa những luống hoa, Triệu Dực thỉnh thoảng cúi xuống, nhặt một cánh hoa rơi, đưa cho Như Ngọc. “Ngọc nhi, hãy xem, hoa này nở vì ngươi hôm nay,” hắn nói, nụ cười thoáng qua trên môi.

Như Ngọc khẽ cười, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được sự sủng ngọt nhẹ nhàng nhưng sâu sắc đến vậy. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của Triệu Dực đều khiến trái tim nàng rung động.

Bỗng nhiên, một con bướm vàng bay qua, đậu trên tay Như Ngọc. Hắn khẽ nắm tay nàng, chỉ về con bướm: “Nhìn kìa, Ngọc nhi, ngay cả thiên nhiên cũng muốn ngươi vui vẻ.”

Như Ngọc đỏ mặt, nhưng không rút tay. Cảm giác ấm áp, dịu dàng lan tỏa, khiến nàng nhận ra rằng, trái tim mình đang dần mở ra, cho phép một người quyền lực bước vào và chăm sóc.

Họ đi tiếp đến gần hồ sen, nơi ánh mặt trời phản chiếu trên mặt nước tạo thành những tia sáng lấp lánh. Triệu Dực quay sang, giọng trầm ấm:

“Ngọc nhi, từ hôm gặp ngươi lần đầu, ta đã cảm nhận được sự khác biệt. Ngươi không chỉ thông minh, can đảm mà còn có trái tim trong sáng. Điều đó khiến ta… không thể không quan tâm.”

Như Ngọc sững sờ, cảm giác vừa vui mừng vừa xấu hổ. Chưa từng ai thốt lên những lời như vậy với nàng. Hơi thở nàng nhịp nhanh, trái tim rung rộn ràng.

Triệu Dực nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

“Ngọc nhi, nếu ngươi đồng ý, hãy để ta ở bên, không chỉ bảo vệ mà còn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Ta không muốn ngươi phải đơn độc.”

Như Ngọc khẽ cúi đầu, giọng run run:

“Ta… đồng ý…”

Một khoảng lặng nhẹ nhàng trôi qua, chỉ còn tiếng gió thổi qua những cành hoa. Cảm giác dịu dàng, sủng ngọt lan tỏa giữa họ, như những cánh hoa đào đang nở rộ trong lòng.

Sau đó, Triệu Dực dẫn nàng dạo quanh vườn, chỉ cho nàng từng loại hoa, từng loài cỏ nhỏ, kể những câu chuyện lịch sử về từng cây, từng bông. Như Ngọc nghe, đôi mắt sáng lên, nụ cười không ngừng xuất hiện trên môi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, sự quan tâm và dịu dàng có thể khiến trái tim con người mở ra như thế nào.

Khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ vườn hoa, Triệu Dực bất ngờ dừng lại, lấy từ áo choàng ra một bó hoa nhỏ, kết tinh từ những cánh hoa mai, hoa đào mà họ vừa đi qua. “Ngọc nhi, những bông hoa này là dành riêng cho ngươi. Hãy để chúng nhắc nhở ngươi, rằng có người luôn quan tâm và sủng ngọt với ngươi.”

Như Ngọc nhận bó hoa, mắt rưng rưng, cảm giác ấm áp tràn ngập. Lần đầu tiên, nàng nhận ra rằng, tình cảm không chỉ là lời nói, mà còn là những cử chỉ quan tâm, sủng ngọt và dịu dàng, khiến trái tim người ta rung động.

Triệu Dực nhìn nàng, giọng trầm ấm:

“Ngọc nhi, hãy để trái tim ngươi mở ra, và đón nhận những niềm vui, tình cảm chân thành. Ta sẽ luôn bên cạnh, như hoa nở trong lòng, mang lại hạnh phúc và bình yên.”

Như Ngọc khẽ gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi, cảm giác lần đầu tiên được trân trọng, yêu thương và che chở lan tỏa khắp người. Cô nhận ra, hoa trong vườn chỉ là cảnh vật, nhưng hoa trong lòng nàng – tình cảm đang nảy nở với Triệu Dực – mới thật sự là điều quý giá và đẹp đẽ nhất.

Khi bóng tối bắt đầu buông xuống, hai người vẫn đứng cạnh nhau, nhìn ánh đèn trong vườn phản chiếu trên hồ sen, cảm giác bình yên và sủng ngọt lan tỏa. Như Ngọc biết rằng, đây chính là khoảnh khắc đánh dấu trái tim nàng mở ra, đón nhận tình cảm từ Triệu Dực – một mối quan hệ sủng ngọt, đầy hy vọng và hạnh phúc đang dần hình thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×