Ngày hôm sau, bầu trời thành Đông Lạc trong xanh, gió nhẹ thổi qua từng mái nhà, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng. Lạc Như Ngọc vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị đến thư viện cung đình để học tập và trau dồi kiến thức, thì nhận được một tin tức bất ngờ:
Một nhóm quan lại đang tìm kiếm nàng để trao đổi về một vụ việc nhỏ trong cung – một món bảo vật quý của triều đình bị thất lạc, và tình nghi liên quan đến tầng lớp học trò cung đình, nơi Như Ngọc thường lui tới.
Như Ngọc thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lại xảy ra rắc rối sao? Nhưng nếu không đi, sẽ không biết rõ sự việc.”
Khi nàng vừa đặt chân vào sân chính, đã thấy bóng dáng quen thuộc – Triệu Dực. Người nam tử đứng đó, ánh mắt tập trung, dáng người uy nghiêm nhưng không kém phần dịu dàng khi nhìn nàng.
“Ngọc nhi, hôm nay ta sẽ cùng ngươi đi. Có vài việc trong cung cần giải quyết, và ngươi không thể tự mình lo liệu được,” hắn nói, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát.
Như Ngọc đỏ mặt, cảm giác vừa tự hào vừa xấu hổ. Chưa bao giờ nàng cảm thấy một người quyền lực quan tâm và bảo vệ mình một cách nghiêm túc đến thế.
Trên đường đi, Triệu Dực giới thiệu cho Như Ngọc về những quy tắc cung đình, những thủ đoạn chính trị, và cách tự bảo vệ mình giữa những âm mưu nhỏ. Như Ngọc chăm chú lắng nghe, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và quyết tâm.
Khi họ đến một căn phòng nhỏ trong cung, nơi cất giữ các vật quý, Như Ngọc nhận ra rằng món bảo vật bị thất lạc hôm nay là một chiếc trâm ngọc quý giá, dùng trong nghi lễ cung đình. Nếu mất mát, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy quyền của hoàng tộc.
Triệu Dực đưa nàng đến gần, giọng nghiêm túc:
“Ngọc nhi, hôm nay sẽ là lần đầu tiên ngươi phải đối diện trực tiếp với nguy hiểm trong cung. Nhưng ta sẽ ở cạnh, hướng dẫn từng bước.”
Như Ngọc gật đầu, trái tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được trọng trách và nguy cơ của cuộc sống trong cung, nhưng cũng đồng thời nhận ra rằng, có Triệu Dực ở bên, nàng cảm thấy tự tin hơn.
Vụ việc không đơn giản như nàng tưởng. Một vài tiểu quan lợi dụng sơ hở để đánh cắp món trâm, nhưng khi họ nhận ra Triệu Dực và Như Ngọc đang tiến lại, lập tức hoảng sợ. Như Ngọc, lần đầu tiên phải đối diện với những người muốn hãm hại mình, cảm giác vừa run rẩy vừa mạnh mẽ.
Triệu Dực đứng cạnh, nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
“Ngọc nhi, đứng phía sau ta. Chỉ cần bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn.”
Như Ngọc nghe lời, lặng lẽ theo sau. Trái tim nàng rộn ràng nhưng dần bình tĩnh khi nhận thấy sự vững vàng và uy quyền trong từng cử chỉ của Triệu Dực.
Một màn rượt đuổi nhỏ diễn ra trong căn phòng quý tộc, Như Ngọc vừa tránh né vừa quan sát cách Triệu Dực xử lý tình huống. Hắn nhanh nhẹn, dứt khoát, nhưng đôi mắt không rời nàng, như muốn chắc chắn rằng nàng an toàn.
Cuối cùng, món trâm được thu hồi, những kẻ tiểu quan bị khiển trách. Như Ngọc thở phào, vừa mừng vừa hồi hộp. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sức mạnh của sự phối hợp giữa kiến thức, bản lĩnh và sự che chở từ một người tin tưởng.
Triệu Dực bước tới gần, đặt tay lên vai nàng, giọng trầm ấm:
“Ngọc nhi, ngươi đã làm rất tốt. Hôm nay, ta thấy ngươi không chỉ thông minh mà còn can đảm. Ta tự hào về ngươi.”
Như Ngọc đỏ mặt, cúi đầu, cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim. Chưa bao giờ nàng nhận được lời khen từ một người quyền lực và uy nghiêm như Triệu Dực, lại còn kèm theo sự dịu dàng và quan tâm.
“Ngài… cảm ơn…” nàng khẽ thốt, giọng run run.
Triệu Dực cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhưng đầy uy quyền:
“Không cần cảm ơn. Ngọc nhi, từ giờ hãy nhớ rằng, dù có khó khăn, ngươi không bao giờ đơn độc. Ta sẽ ở cạnh, hướng dẫn và bảo vệ ngươi. Nhưng đồng thời, ngươi cũng cần học cách mạnh mẽ, để không phụ thuộc vào ta hoàn toàn.”
Như Ngọc nghe, trái tim vừa rung động vừa cảm thấy một trách nhiệm lớn. Lời nói của Triệu Dực không chỉ là sự bảo vệ, mà còn là lời nhắc nhở nàng phải trưởng thành, phải tự tin đối diện thế giới cung đình đầy cạm bẫy.
Sau khi giải quyết xong vụ việc, Triệu Dực dẫn Như Ngọc ra sân, nơi ánh nắng chiều chiếu rọi, làm mái tóc nàng ánh lên những tia sáng mềm mại. Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng:
“Ngọc nhi, hôm nay, ngươi đã hiểu phần nào về ta, và ta cũng hiểu phần nào về ngươi. Ta biết, ngươi là người mạnh mẽ nhưng cũng cần sự che chở. Ta sẽ là nơi để ngươi dựa vào, nhưng cũng sẽ là nơi để ngươi học cách đứng vững.”
Như Ngọc lặng im, cảm giác vừa yên tâm vừa xúc động. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự quan tâm chân thành nhưng không áp đặt của Triệu Dực. Hắn không chỉ cứu nàng, không chỉ sủng ngọt, mà còn muốn nàng trưởng thành, mạnh mẽ hơn.
Khi bóng chiều dần nhường chỗ cho màn đêm, hai người đứng cạnh nhau nhìn dòng sông ánh bạc phản chiếu ánh trăng. Lạc Như Ngọc nhận ra, hôm nay không chỉ là một ngày bình thường. Đây là lần đầu tiên nàng và Triệu Dực hiểu nhau hơn – hiểu sự quan tâm, hiểu sự bảo vệ, và hiểu những rung động mà cả hai đang cảm nhận.
Trái tim nàng rộn ràng, không chỉ vì sự sủng ngọt mà còn vì cảm giác được trân trọng, được hiểu. Đây là một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ – bước từ những rung động ban đầu, đến sự tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau.
Khi đêm bao trùm thành Đông Lạc, Như Ngọc trở về phòng, lòng vẫn lâng lâng, suy nghĩ về Triệu Dực. Cô biết, từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ không còn đơn độc. Một mối quan hệ mới, đầy tình cảm, sủng ngọt nhưng cũng đầy thử thách, đang dần hình thành.