Sáng hôm sau, Linh Nhi thức dậy giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng thuê trong phủ quan nhỏ. Căn phòng hẹp nhưng gọn gàng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên sàn gỗ, lấp lánh những hạt bụi li ti như những vì sao nhỏ. Linh Nhi ngồi trên giường, tay cầm chiếc bát trà còn hơi nóng, tâm trí vẫn chưa hết bàng hoàng sau đêm gặp gỡ Hoàng Thượng Hạo.
Cô vừa nhấp một ngụm trà, vừa nghĩ: “Người ấy… sao lại xuất hiện giữa đêm khuya, nhìn thấu cả tâm tư của mình?” Tim cô vẫn còn đập nhanh khi nhớ đến ánh mắt ấy – sâu thẳm, trầm lắng nhưng lại chứa đựng một cảm giác kỳ lạ: vừa gần gũi, vừa xa cách. Linh Nhi tự hỏi liệu đó chỉ là ảo giác của trái tim trẻ con, hay là một định mệnh đang gọi mời.
Chợt, có tiếng gõ cửa vang lên. Linh Nhi hơi giật mình, đặt bát trà xuống, đi ra mở cửa. Trước mắt cô là một người hầu trong phủ, tay cầm một phong thư niêm phong đỏ chói, trên đó có dấu ấn triện của Hoàng Thượng. Linh Nhi cúi đầu lễ phép: “Bẩm, có việc gì ạ?”
Người hầu nghiêm giọng đáp: “Thiếp mang thư từ Hoàng Thượng, truyền tới tận tay cô.”
Linh Nhi thầm nuốt nước bọt, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô cầm bức thư, bàn tay hơi run. Niêm phong đỏ rực, ánh sáng chiếu lên càng làm bức thư trở nên trang nghiêm. Cô khẽ mở ra, đọc từng chữ.
“Linh Nhi, nàng đã dũng cảm cứu mạng cung nữ trong đêm hoa. Hãy đến cung điện Hoàng Thượng vào ngày mai, để ta đích thân bày tỏ lòng biết ơn. – Hoàng Thượng Hạo.”
Linh Nhi đọc xong, tim đập mạnh. Một nửa trong lòng cô háo hức, muốn tận mắt nhìn Hoàng Thượng lần nữa, nhưng một nửa lại sợ hãi, lo lắng: “Mình… mình chỉ là con gái một viên quan nhỏ, liệu có xứng đáng để được triệu vào cung? Liệu Hoàng Thượng có thực sự muốn gặp mình, hay đó chỉ là một cạm bẫy?”
Nỗi lo lắng và tò mò đan xen, khiến cô khó ngủ cả đêm. Nhưng khi bình minh ló dạng, ánh sáng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Linh Nhi biết mình không thể trốn tránh vận mệnh. Cô chuẩn bị quần áo cẩn thận, đầu tóc gọn gàng, vừa thanh lịch vừa giản dị. Trái tim cô vừa háo hức, vừa run rẩy, như đang chuẩn bị bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Ngày hôm sau, Linh Nhi cùng người hầu trong phủ lên đường. Đường đi dẫn vào cung điện trải dài qua những con đường lát đá, hai bên là hàng cây cổ thụ rợp bóng, hoa đào, hoa mai nở rộ. Từng cánh hoa rơi lả tả trên vai, trên tóc cô, tạo nên một cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa huyền ảo. Linh Nhi ngước mắt nhìn quanh, cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ – nơi quyền lực và sắc đẹp hòa quyện, nơi mà bất kỳ ai cũng phải kính nể.
Khi tiến vào cổng cung, Linh Nhi nhìn thấy những lính canh mặc áo giáp sáng loáng, cầm kiếm đứng nghiêm, ánh mắt sắc bén nhưng không hề khiến cô sợ hãi. Ngược lại, cô cảm nhận được sự trật tự và uy nghiêm của nơi này. Mỗi bước chân đưa cô vào sâu hơn bên trong cung điện, tim cô lại nhảy lên một nhịp, vừa hồi hộp, vừa tò mò.
Trong đại sảnh, từng trụ cột bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, trên trần treo đèn lồng đỏ rực, ánh sáng phản chiếu trên sàn đá bóng loáng, tạo nên một không gian vừa lộng lẫy vừa trầm mặc. Linh Nhi cúi người, lòng vừa kính trọng vừa bồn chồn. Cô biết, khoảnh khắc này có thể thay đổi cả cuộc đời mình.
Đúng lúc đó, cánh cửa đại sảnh mở ra, một bóng người cao lớn bước vào. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đẹp đến mê hoặc của Hoàng Thượng Hạo. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn, áo bào màu lam thẫm phất phới theo bước đi. Tất cả sự oai nghiêm và quyền lực của Ngài khiến Linh Nhi không thể rời mắt.
Hoàng Thượng bước tới, ánh mắt như quét qua toàn bộ đại sảnh, dừng lại trên Linh Nhi. Một nụ cười rất nhẹ xuất hiện trên môi Ngài, đủ để Linh Nhi cảm thấy trái tim mình như lạc nhịp. “Linh Nhi, người đã cứu cung nữ tối qua, cảm ơn nàng đã dũng cảm.” Giọng nói trầm, sâu lắng, như âm vang giữa các trụ cột gỗ, khiến người nghe không khỏi run rẩy.
Linh Nhi cúi đầu, giọng run run: “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ làm điều phải, không dám…” Nhưng chưa kịp nói hết, Hoàng Thượng đã gật đầu, ánh mắt dừng lại, dường như đang dò xét tâm tư cô.
“Dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng lòng dũng cảm của nàng đáng được trân trọng. Cô sẽ ở lại cung một thời gian. Ta muốn nàng quen với nơi này, trước khi tham gia vào những việc quan trọng hơn.”
Linh Nhi nghe xong, tim vừa lo vừa vui. Cô biết rằng bước vào cung điện không chỉ là một cơ hội, mà còn là một thử thách. Nơi này, với vẻ hào nhoáng bên ngoài, ẩn chứa vô vàn âm mưu và nguy hiểm. Nhưng cô cũng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ: lần đầu tiên, cô có cơ hội chứng minh bản thân, và cũng lần đầu tiên, trái tim cô rung động thật sự.
Trong những ngày tiếp theo, Linh Nhi được một cung nữ tên Diệp Tâm dẫn đi tham quan cung điện. Cô thấy những khu vườn lộng lẫy, hồ sen phảng phất hương thơm, các gian phòng chạm trổ tinh xảo, và những hành lang dài hun hút ánh sáng đèn lồng. Tất cả đều đẹp đến mức khiến Linh Nhi muốn thốt lên nhưng vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn.
Diệp Tâm cười dịu dàng: “Cô mới đến, chắc còn bỡ ngỡ lắm. Cung điện rộng lớn, nhưng không phải ai cũng được tiếp cận Hoàng Thượng. Chỉ những người thật sự đặc biệt mới có cơ hội này.”
Linh Nhi cúi đầu: “Thần thiếp… cảm ơn cô đã chỉ dẫn.” Nhưng trong lòng, cô không khỏi suy nghĩ về Hoàng Thượng – người mà cô vừa gặp đêm qua. Cảm giác ấy vẫn còn in sâu trong trái tim, vừa khiến cô hạnh phúc, vừa khiến cô lo lắng: liệu mình có đủ can đảm để bước tiếp con đường này không?
Đêm đến, Linh Nhi đứng trên ban công cung điện, nhìn ra vườn hoa rộng lớn. Ánh trăng chiếu xuống, cánh hoa rơi nhẹ trên vai cô. Cô nhớ lại lời Hoàng Thượng tối qua: “Ta sẽ không quên cô – Linh Nhi.” Một nụ cười lặng lẽ nở trên môi cô.
Trong lòng cô, một câu hỏi vừa vang lên vừa thầm thì: Liệu đêm nay, và cả những ngày sau, cuộc đời cô sẽ thay đổi ra sao? Bức thư của Hoàng Thượng không chỉ là lời mời, mà còn là dấu mốc mở ra một vận mệnh mới – nơi quyền lực, tình yêu, và thử thách đan xen, chờ Linh Nhi bước chân vào.
Đêm ấy, Linh Nhi không ngủ trọn vẹn. Trái tim cô rung động, mắt nhìn trăng sáng, lòng tự nhủ: “Dù khó khăn hay thử thách, thần thiếp sẽ bước đi. Vì đêm hoa, vì ánh mắt của Hoàng Thượng, và… vì chính vận mệnh của mình.”
Và trong không gian tĩnh lặng, dưới ánh trăng tròn và những cánh hoa bay, Linh Nhi biết rằng cuộc gặp gỡ đêm trước không phải là ngẫu nhiên. Nó chính là sự khởi đầu của một hành trình kỳ diệu, nơi mà tình yêu, lòng dũng cảm, và số phận hòa quyện, chờ cô khám phá.