hậu cung hoa nở

Chương 3: Ngày đầu tiên trong cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh bình minh đầu tiên rọi vào phòng, xiên qua khung cửa chạm trổ tinh xảo, tạo thành những tia sáng vàng óng trên sàn gỗ. Linh Nhi tỉnh dậy, cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Ngày đầu tiên trong cung đã đến, và cô biết rằng mọi thứ từ hôm nay sẽ hoàn toàn khác so với cuộc sống bình dị ngoài phố huyện.

Cô mặc bộ y phục màu hồng nhạt, chất liệu mềm mại nhưng thanh lịch, tóc được búi gọn theo kiểu cung nữ tân thời, điểm một chiếc trâm nhỏ cẩn thận. Linh Nhi thở dài, tự nhủ: “Đây là bước đầu tiên để mình hòa nhập… nhưng không biết mọi chuyện sẽ ra sao.”

Người hầu dẫn cô đi là Diệp Tâm – cung nữ đã hướng dẫn cô hôm qua. Cô gái nhỏ nhắn, mắt hiền hậu, nhưng ánh nhìn nhanh nhẹn, tinh tế, khiến Linh Nhi cảm thấy phần nào yên tâm.

“Cô Linh Nhi, đi thôi. Hôm nay Hoàng Thượng sẽ muốn cô làm quen với các cung nữ và tham quan cung điện. Hãy để ý xung quanh, quan sát, và nhớ rằng không phải ai cũng thân thiện với người mới.” Diệp Tâm nói, giọng nghiêm túc.

Linh Nhi gật đầu, bước theo Diệp Tâm qua những hành lang dài, nơi ánh sáng đèn lồng chiếu lên vách tường khắc hoa văn tinh xảo. Từng bức tranh tường kể chuyện triều đình, từng lọ hoa đặt trên bệ gỗ đều gợi lên sự tráng lệ, vừa khiến cô trầm trồ, vừa khiến tim cô rộn ràng.

Cô đi qua sân trong, nơi các cung nữ đang tập luyện nhảy múa, đánh đàn, thêu thùa. Tiếng đàn tranh vang nhẹ, tiếng bước chân nhịp nhàng của các cô gái tạo nên một không gian vừa thanh lịch vừa quyến rũ. Linh Nhi đứng lặng, ngắm nhìn, nhận ra rằng mình phải học rất nhiều để không trở nên vụng về giữa chốn này.

Bỗng một cô gái trẻ, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài buông thẳng, tiến đến gần Linh Nhi. Cô mỉm cười: “Chào cô, tôi tên là Hạ Lan. Cô là người mới, đúng không? Tôi sẽ hướng dẫn cô một vài thứ để quen với cung điện.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tự tin khiến Linh Nhi cảm thấy dễ chịu.

“Cảm ơn cô, tôi là Linh Nhi.” Cô cúi đầu lễ phép. Mặc dù còn bỡ ngỡ, Linh Nhi thấy lòng mình ấm áp khi có người thân thiện chào đón.

Hạ Lan dẫn Linh Nhi qua các gian phòng, nơi cung nữ đang học múa, học đàn, học cách tiếp khách Hoàng Thượng. Cô vừa quan sát vừa giới thiệu: “Ở đây, chúng ta phải học cách ứng xử đúng mực, giữ vẻ ngoài thanh lịch, và đặc biệt, luôn tỏ ra khiêm nhường trước Hoàng Thượng.”

Linh Nhi lắng nghe, cảm thấy tim mình đập nhanh. Mọi thứ đều quá khác với cuộc sống đơn giản trước đây. Nhưng ánh mắt tò mò của cô không ngừng quan sát từng chi tiết: từ những bức rèm lụa mềm mại, đến cách các cung nữ cúi người chào Hoàng Thượng, từng nét cử chỉ đều mang theo sự tinh tế, uy nghiêm.

Khi đi qua phòng ăn, Linh Nhi thấy bữa sáng được bày biện công phu, từng chiếc bát, từng dĩa đều được sắp xếp theo trật tự hoàn hảo. Không chỉ đẹp mắt, mà còn khiến cô ngạc nhiên vì sự tỉ mỉ của cung đình. Hạ Lan nói: “Mỗi chi tiết nhỏ trong cung đều mang ý nghĩa riêng. Ai tinh ý sẽ được Hoàng Thượng để ý, ai sơ suất sẽ bị quở trách.”

Linh Nhi gật đầu, lòng vừa hứng thú vừa lo lắng. Cô biết mình phải thật cẩn thận, không chỉ vì Hoàng Thượng mà còn vì những cung nữ khác – nơi này, không phải ai cũng thân thiện.

Quả nhiên, khi Linh Nhi đứng bên cạnh Hạ Lan để quan sát lớp học múa, một số cung nữ liếc nhìn cô với ánh mắt khó chịu, thì thầm với nhau. Linh Nhi nghe lỏm được vài từ như “người mới”, “chưa biết gì mà đã dám đứng đây”, khiến cô không khỏi khẽ nhíu mày.

Hạ Lan thì thầm bên tai cô: “Đừng để ý, cô mới vào cung, tự nhiên sẽ có người ganh ghét. Cứ bình tĩnh, quan sát và học hỏi, thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện.”

Linh Nhi hít sâu, cố trấn tĩnh. Cô biết, chốn cung đình không chỉ có hoa và nhan sắc, mà còn là nơi quyền lực và mưu mô đan xen. Nhưng cô tự nhủ: “Mình không sợ, ít nhất hôm nay, mình sẽ hòa nhập và chứng minh bản thân.”

Sau buổi sáng tham quan, Linh Nhi được mời đến phòng trà của cung điện, nơi một nhóm cung nữ đang trò chuyện và uống trà. Một cô gái cao ráo, tóc búi cao, ánh mắt sắc sảo, tiến đến gần Linh Nhi: “Ngươi là người mới phải không? Linh Nhi, đúng không? Nghe nói Hoàng Thượng Hạo chú ý đến ngươi.” Giọng nói vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tỵ.

Linh Nhi khẽ gật đầu, cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thấy căng thẳng. Cô nhận ra rằng, dù chỉ mới một ngày trong cung, những ánh mắt ganh ghét và tò mò đã hướng về mình. Nhưng cô không sợ. Cô biết rằng, để sống sót trong cung điện, cô cần mạnh mẽ, thông minh và biết cách quan sát.

Buổi chiều, Linh Nhi được mời đi dạo trong vườn hoa rộng lớn của cung điện. Vườn hoa được thiết kế tỉ mỉ, đường đi lát đá uốn lượn quanh hồ sen, từng bụi hoa hồng, hoa mai, hoa đào được cắt tỉa gọn gàng. Linh Nhi bước đi, ngắm nhìn cảnh vật, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng.

Hạ Lan đi cạnh cô, giới thiệu từng loài hoa, từng kiến trúc nhỏ trong vườn. “Ở đây, mọi thứ đều mang ý nghĩa. Những bức tượng, hồ nước, cây cối… đều không chỉ để đẹp mắt, mà còn phản ánh quyền lực và tinh thần cung đình.”

Linh Nhi gật đầu, cảm nhận được sự tinh tế và sâu sắc của nơi này. Trong giây lát, cô nhìn thấy một hồ sen nhỏ, ánh nước phản chiếu ánh trăng chiều tà, tạo nên một cảnh tượng mơ màng. Cô thầm nghĩ: “Nếu mình có thể sống tốt ở đây, thì không chỉ là sống sót, mà còn là học hỏi, trưởng thành.”

Khi trở về phòng nghỉ ngơi, Linh Nhi ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu qua rèm lụa, chiếu lên khuôn mặt cô. Cô nhớ đến ánh mắt của Hoàng Thượng trong lần gặp đầu tiên: vừa nghiêm nghị, vừa trầm lặng, nhưng lại khiến trái tim cô dậy sóng.

Trong lòng Linh Nhi, một ý nghĩ vừa vang lên vừa kiên quyết: “Dù phía trước là khó khăn, thị phi hay mưu mô, mình sẽ không lùi bước. Vì bản thân, và vì… vận mệnh mà Hoàng Thượng vừa hé mở cho mình.”

Kết thúc ngày đầu tiên trong cung, Linh Nhi cảm thấy một chút mệt mỏi nhưng cũng tràn đầy hứng khởi. Cô biết rằng, đây chỉ là khởi đầu, và những ngày tiếp theo sẽ mở ra nhiều trải nghiệm, nhiều thử thách, và cả những mối quan hệ mới – một thế giới vừa xa hoa, vừa đầy ẩn số, nơi trái tim cô sẽ từng bước bị cuốn hút và thử thách.

Đêm đến, khi ánh đèn lồng đỏ chiếu sáng hành lang, Linh Nhi đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cung điện lộng lẫy, và thầm nhủ: “Ngày đầu tiên chỉ là bước đầu… nhưng mình sẽ không lùi bước, sẽ bước đi với lòng dũng cảm và trí tuệ. Vì đây là vận mệnh của mình, và cũng là… bước đầu cho một câu chuyện chưa từng có.”

Và trong sự yên tĩnh của đêm cung, những cánh hoa nhẹ rơi, gió thổi qua mái tóc Linh Nhi, như muốn nhắc nhở cô: con đường phía trước, tuy tràn ngập hoa lệ, nhưng cũng không thiếu thử thách, và trái tim cô, sẽ là chìa khóa để vượt qua tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×