Sáng hôm sau, Linh Nhi được gọi đến một đại sảnh nhỏ nằm sâu trong cung điện – nơi mà chỉ những người đặc biệt mới có cơ hội bước vào. Trái tim cô đập dồn dập, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Đây là lần đầu tiên được Hoàng Thượng gặp trực tiếp. Phải thật bình tĩnh, đừng để sơ hở.”
Cung nữ dẫn đường mỉm cười, bước đi nhanh nhẹn, ánh mắt thoáng nhìn Linh Nhi như muốn nhắn nhủ: “Hãy cẩn trọng, cô đang bước vào thế giới không chỉ lộng lẫy mà còn đầy toan tính.”
Khi bước qua cánh cửa lớn, Linh Nhi thấy Hoàng Thượng đứng giữa sảnh, ánh sáng chiếu lên áo bào màu lam thẫm, tạo nên vẻ oai nghiêm nhưng cũng vừa đủ để lộ nét trầm lắng trên khuôn mặt. Đôi mắt của Ngài như soi thấu cả tâm tư của cô, khiến Linh Nhi phải cúi đầu lễ phép.
“Ngươi là Linh Nhi, người đã cứu cung nữ tối qua?” Hoàng Thượng hỏi, giọng trầm nhưng dứt khoát, đầy uy lực.
Linh Nhi cúi đầu, giọng run run: “Bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy ạ. Thần thiếp chỉ… chỉ làm điều phải.”
Nghe vậy, Hoàng Thượng bước đến gần, ánh mắt dừng lại trên Linh Nhi một lúc lâu, như đang quan sát từng cử chỉ, từng biểu hiện của cô. “Ta nghe nói, nàng không chỉ dũng cảm, mà còn có trí tuệ và sự tinh tế. Ta muốn thử xem, lời đồn đó có đúng không.”
Linh Nhi khẽ nhíu mày, vừa sợ vừa hứng thú. Cô chưa bao giờ được Hoàng Thượng khen ngợi trực tiếp, và lần đầu gặp mặt đã cảm nhận được sức nặng uy quyền xen lẫn sự quan tâm tinh tế của Ngài.
“Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ là người mới, không dám…” Cô cúi đầu, nhưng Hoàng Thượng lại nhắc khẽ:
“Ngươi đừng quá khiêm tốn. Dũng khí và trí tuệ không phải thứ ai cũng có, đặc biệt là trong chốn cung đình đầy mưu mô này. Nếu nàng thật sự muốn tồn tại và phát triển, ta sẽ để mắt tới nàng.”
Ánh mắt Linh Nhi lóe lên một tia sáng, vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Lòng cô như tràn đầy hi vọng, nhưng cũng biết rằng, lời nói của Hoàng Thượng đồng nghĩa với trách nhiệm và thử thách.
“Ngươi có biết tại sao ta để mắt tới nàng không?” Hoàng Thượng bước chậm, từng bước vừa trầm, vừa uy lực. “Trong cung điện này, nhiều người chỉ biết nhìn bề ngoài, tìm cách đoạt lợi, tranh giành quyền lực. Nhưng nàng, ta cảm nhận được điều gì đó khác biệt. Nàng có thể sống sót, và thậm chí tỏa sáng.”
Linh Nhi cúi đầu, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cô tự nhủ: “Nếu Hoàng Thượng đã để mắt, mình phải cố gắng thật nhiều. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì… vận mệnh mà Ngài vừa hé mở.”
Bỗng, từ cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Linh Nhi, làm nổi bật nét thanh tú và dịu dàng của cô. Hoàng Thượng nhìn kỹ, như thể muốn ghi nhớ từng chi tiết. “Ánh mắt nàng… khác với tất cả. Nó không sợ hãi, mà dũng cảm, nhưng cũng biết cân nhắc. Đây chính là điều khiến ta quan tâm.”
Trong lúc đó, Thập Hoàng Phi, đứng lặng ở một góc sảnh, lặng lẽ quan sát cuộc gặp. Đôi mắt sắc sảo của Ngài lóe lên một tia nghi ngại xen lẫn ganh ghét. “Một cô gái nhỏ bé, mới vào cung, lại khiến Hoàng Thượng để mắt… thật không thể chấp nhận.” Hoàng Phi nghĩ thầm, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản trước mặt mọi người.
Linh Nhi nhận ra ánh mắt Thập Hoàng Phi, lòng hơi bồn chồn, nhưng cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Cô biết, nơi đây, mọi hành động dù nhỏ cũng có thể bị soi xét, và sự cẩn trọng là điều cần thiết nhất.
Hoàng Thượng quay trở lại, ánh mắt dịu dàng hơn. “Ngươi hãy nhớ, trong cung điện, mọi việc không chỉ là bề ngoài. Trí tuệ, sự quan sát, và khả năng nhận biết mưu mô mới là thứ giúp nàng tồn tại. Ta sẽ giúp nàng một phần, nhưng phần còn lại, phải dựa vào chính bản thân nàng.”
Linh Nhi cúi đầu, cảm thấy vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Lời nói của Hoàng Thượng không chỉ là khích lệ, mà còn là thử thách. Cô biết rằng, từ hôm nay, mình sẽ bước vào một cuộc sống không chỉ lộng lẫy, mà còn đầy nguy hiểm và âm mưu.
Trong vài phút im lặng, hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt trao nhau nhiều điều chưa nói thành lời. Hoàng Thượng nhìn Linh Nhi như muốn dò xét tâm tư, còn Linh Nhi cảm nhận được từng nhịp thở và sự trầm lặng uy quyền của Ngài. Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngừng lại, chỉ còn hai tâm hồn đang lặng lẽ giao lưu, với biết bao ẩn ý chưa hé lộ.
Cuối cùng, Hoàng Thượng gật đầu nhẹ: “Ta sẽ để nàng tự do tìm hiểu và thích nghi với cung điện. Nhưng hãy nhớ, mọi ánh mắt đều đang dõi theo nàng, và không phải tất cả đều tốt đẹp.”
Linh Nhi khẽ gật đầu, lòng vừa kiêu hãnh vừa căng thẳng. Cô hiểu rằng, lời nhắc nhở của Hoàng Thượng không chỉ là cảnh báo, mà còn là một cơ hội – cơ hội để chứng minh bản thân và đồng thời để gần gũi hơn với Ngài.
Sau cuộc gặp, Linh Nhi rời sảnh, đi qua các hành lang dài, cảm giác vừa hồi hộp vừa tràn đầy hi vọng. Trong lòng cô, một ý nghĩ mới dần hình thành: “Nếu mình có thể sống sót và trưởng thành nơi cung điện, không chỉ sẽ được Hoàng Thượng để ý, mà còn chứng minh cho tất cả thấy, mình không phải là người dễ bị xem thường.”
Khi Linh Nhi đi qua một khu vườn nhỏ, ánh trăng chiếu lên từng cánh hoa đào, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo. Cô dừng lại, nhớ lại lời Hoàng Thượng: “Mọi ánh mắt đều đang dõi theo nàng.” Cảm giác vừa lo lắng, vừa hứng khởi tràn ngập trái tim cô.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Linh Nhi biết rằng, từ khoảnh khắc này, vận mệnh của cô đã gắn liền với cung điện, với Hoàng Thượng, và cả với những âm mưu thầm lặng của Thập Hoàng Phi. Mỗi bước đi trong cung, mỗi hành động, đều có thể tạo nên cơ hội hoặc nguy hiểm.
Và Linh Nhi, với trái tim đầy dũng cảm và trí tuệ nhạy bén, tự nhủ: “Dù phía trước là thử thách, là mưu mô hay hiểm nguy, mình sẽ không lùi bước. Mình sẽ sống sót, trưởng thành, và chứng minh giá trị của chính bản thân.”
Ánh trăng tràn ngập vườn hoa, từng cánh đào rơi lả tả, như muốn nhắc nhở cô rằng: cuộc sống trong cung điện không chỉ là quyền lực và nhan sắc, mà còn là trí tuệ, lòng dũng cảm, và cả trái tim biết rung động – những điều mà Linh Nhi sẽ phải học hỏi và chinh phục từng ngày.