Ngày thứ hai trong cung, Linh Nhi đã bắt đầu quen với việc đi lại giữa các hành lang dài hun hút, quan sát từng cung nữ, từng căn phòng được trang trí tinh xảo. Cô dần cảm nhận được sự khắt khe và tinh tế của cung điện, nơi mà bất kỳ hành động nhỏ nào cũng có thể khiến người khác để ý.
Sáng sớm, khi Linh Nhi đang đi qua khu vườn thượng uyển để tập thêu như Hạ Lan hướng dẫn, một bóng dáng cao sang bước ra từ lối đi lát đá uốn lượn. Bóng dáng ấy mang theo quyền lực và uy nghiêm, nhưng cũng đầy mê hoặc. Linh Nhi dừng bước, ánh mắt tự nhiên hướng về người phụ nữ ấy.
“Ngươi là ai?” Giọng nói vang lên, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sắc bén, khiến Linh Nhi không khỏi run rẩy.
Người phụ nữ đứng trước mặt cô chính là Thập Hoàng Phi – một trong những phi tần nổi bật nhất của Hoàng Thượng. Sắc vóc của Ngài khiến cả vườn hoa cũng phải ghen tị: mái tóc đen mượt buông xuống vai, đôi mắt sâu thẳm sắc sảo, và khuôn mặt thanh tú nhưng mang một thần thái lạnh lùng, quyền lực. Linh Nhi cúi đầu lễ phép: “Bẩm Hoàng Phi, thần thiếp là người mới vào cung, tên là Linh Nhi. Xin Hoàng Phi chỉ bảo.”
Thập Hoàng Phi nhếch môi cười, ánh mắt dò xét dừng lại trên Linh Nhi một lúc lâu. Cô cảm nhận được một làn sóng lạnh lùng từ Hoàng Phi, vừa nguy hiểm vừa khó đoán. “Ngươi… dường như có chút gan dạ, dám xuất hiện trong cung mà vẫn giữ thái độ bình tĩnh.”
Linh Nhi thở nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bẩm, thần thiếp chỉ muốn hòa nhập và học hỏi mọi việc trong cung. Không dám làm gì trái phép.”
Thập Hoàng Phi bước đến gần, hạ giọng nói nhỏ, nhưng đủ để Linh Nhi nghe rõ: “Hãy nhớ, trong cung này, không phải ai cũng muốn nàng tồn tại. Một chút sơ hở thôi, cũng có thể khiến nàng phải hối hận.”
Linh Nhi hiểu ra sự cảnh báo. Cung điện này không chỉ là nơi quyền lực, mà còn là chiến trường tinh thần. Mỗi cung nữ, mỗi phi tần đều có tham vọng và toan tính riêng, và Hoàng Phi – với vị thế đứng đầu hậu cung – là người nguy hiểm nhất. Nhưng điều làm Linh Nhi bối rối là ánh mắt Thập Hoàng Phi không chỉ chứa sự cảnh giác mà còn lộ vẻ tò mò, như đang đoán định tài năng và bản lĩnh của cô.
Sau cuộc gặp gỡ đó, Linh Nhi trở về phòng, cảm giác vừa lo sợ vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Hoàng Phi đã để mắt tới mình… nhưng vì sao? Liệu mình có đủ thông minh và khôn ngoan để sống sót trong nơi này không?”
Cả ngày, Linh Nhi quan sát cung điện, nhận ra những cử chỉ, ánh mắt ganh ghét, những lời thì thầm phía sau lưng. Hạ Lan thì thầm bên tai cô: “Đừng quá bận tâm đến ánh mắt của Hoàng Phi. Nàng ấy quyền lực, nhưng cũng là người rất thông minh. Nếu muốn tồn tại, cô phải học cách quan sát, tránh sơ hở, và không để bất kỳ ai lợi dụng mình.”
Linh Nhi gật đầu, trong lòng quyết tâm: “Mình sẽ không để Hoàng Phi hay bất kỳ ai xem thường. Mình sẽ học hỏi, chứng minh bản thân, và sống sót trong cung.”
Chiều hôm đó, Hoàng Thượng xuất hiện trong khu vườn thượng uyển để kiểm tra tình hình cung nữ. Ánh mắt Ngài dừng lại trên Linh Nhi, vừa trầm lặng, vừa mang một vẻ chú ý khác lạ. Linh Nhi cảm nhận được sự quan sát tinh tế của Hoàng Thượng, khiến tim cô loạn nhịp.
Hoàng Thượng đi tới gần, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Linh Nhi, ngươi đã thích nghi với cung điện chưa?”
Linh Nhi cúi đầu, trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp đang học hỏi từng ngày, hy vọng không làm Hoàng Thượng phiền lòng.”
Nghe vậy, Hoàng Thượng gật đầu nhẹ, ánh mắt như mỉm cười: “Tốt. Hãy giữ thái độ cẩn trọng, đồng thời cũng đừng quên bản thân. Ta để mắt tới những người như ngươi – vừa có dũng khí, vừa có trí tuệ.”
Linh Nhi đỏ mặt, cúi đầu, cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa áp lực. Cô biết rằng, sự chú ý của Hoàng Thượng là điều may mắn nhưng cũng là gánh nặng. Mọi hành động của cô từ nay sẽ được quan sát, và bất kỳ sơ suất nào cũng có thể bị chú ý.
Buổi tối, khi các cung nữ tập trung ăn cơm tại đại sảnh, Linh Nhi nhận ra ánh mắt Thập Hoàng Phi vẫn theo dõi cô từ xa. Một nụ cười lạnh thoáng qua trên môi Hoàng Phi, khiến Linh Nhi cảm nhận rõ ràng rằng, nơi đây không chỉ là chốn hoa lệ mà còn là đấu trường âm thầm của quyền lực, mưu mô và cạnh tranh.
Sau bữa tối, Linh Nhi trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn lấp lánh ánh trăng. Cô nhớ lại ánh mắt Thập Hoàng Phi – sắc bén, tò mò, và một chút cảnh giác. Cô thầm nghĩ: “Nếu mình muốn tồn tại và được Hoàng Thượng chú ý, không chỉ cần dũng cảm, mà còn phải khôn ngoan. Đây mới chỉ là ngày thứ hai… những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ còn khó khăn hơn.”
Đêm đó, Linh Nhi không ngủ yên. Cô suy nghĩ về Hoàng Thượng, về Thập Hoàng Phi, và về cung điện rộng lớn với tất cả những ẩn số. Một phần trái tim cô rung động trước sự quan tâm của Hoàng Thượng, nhưng phần lý trí nhắc nhở cô phải cẩn trọng với những âm mưu đang rình rập xung quanh.
Trong khoảng tĩnh lặng của đêm cung, những cánh hoa đào nhẹ rơi, gió thổi qua mái tóc Linh Nhi, như nhắc nhở cô rằng chốn cung điện xa hoa không chỉ là nơi để học hỏi, mà còn là nơi thử thách trí tuệ, dũng khí, và cả trái tim của cô.
Và Linh Nhi biết, âm mưu thầm lặng vừa chớm nở này sẽ là thử thách lớn đầu tiên, đặt cô vào một cuộc chơi nguy hiểm nhưng cũng đầy cơ hội – nơi mà sự thông minh, can đảm và trái tim dũng cảm sẽ quyết định vận mệnh của cô trong hậu cung rộng lớn.