hậu cung không ngai

Chương 1: Hôn lễ không mong muốn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ cung điện, nhưng trong lòng cô – Lâm Ngọc Trinh – lại như chìm trong một cơn bão bất tận. Cô đứng trước chiếc gương lớn trong phòng trang điểm của mình, đôi tay khẽ run khi vuốt nhẹ tà áo cưới màu đỏ rực – biểu tượng của một hôn lễ mà cô không hề mong muốn.

Gia thế của Ngọc Trinh vốn là dòng dõi quan lại, nàng thông minh, có cá tính nhưng luôn khao khát tự do. Thế mà, chỉ vì một mối hận thù chính trị giữa các quan lại triều đình, nàng bị ép gả cho hoàng đế trẻ tuổi, người mà mọi người trong cung đều miêu tả là lạnh lùng, thông minh, nhưng ít ai dám tiếp cận trái tim thật sự của ông.

“Ngọc Trinh… cô đã sẵn sàng chưa?” Thái giám già bước vào phòng, giọng trầm và nghiêm nghị. Nàng hít một hơi dài, nhấn mạnh sự bình tĩnh mà bản thân chưa chắc đã có.

“Vâng…” Nàng thốt ra, nhưng âm thanh của câu trả lời chẳng đủ vững vàng. Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng, nàng biết rằng một bước đi sai lầm trong cung điện này có thể kéo theo vô số hiểm nguy.

Tiếng trống hoàng cung vang lên đều đặn, như nhịp tim dồn dập của nàng. Lâm Ngọc Trinh cùng đoàn hầu cận bước ra sân lớn, nơi toàn bộ triều thần, phi tần, và các quan khách đang chờ đón. Mọi ánh mắt đều dồn vào nàng – người con gái trẻ bị gán kết hôn với hoàng đế, vị hoàng đế trẻ tuổi vốn lạnh lùng và xa cách.

Cảnh vật xung quanh lộng lẫy đến mức khiến nàng chóng mặt: cờ lọng đỏ rực tung bay, long bào lấp lánh dưới ánh mặt trời, cung điện như một mê cung của quyền lực và âm mưu. Nhưng trái tim nàng không vì thế mà yên lòng. Ngọc Trinh hiểu rõ, đây không phải lễ cưới đơn thuần mà là một trận chiến trong bóng tối mà nàng chưa hề chuẩn bị.

Và rồi, bước chân hoàng đế vang lên trên sân, khiến toàn bộ không gian như ngưng lại. Ông mặc long bào màu xanh đậm, mắt sâu thăm thẳm, gương mặt lạnh lùng như băng. Khi ánh mắt ông chạm vào nàng, Ngọc Trinh cảm nhận được một sức mạnh áp đảo – vừa khiến người ta sợ hãi vừa khiến người ta muốn khám phá.

Ngọc Trinh cúi đầu lễ nghi, tim đập dồn dập. “Bệ hạ…” Nàng khẽ thốt, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác ngỡ ngàng khi nhận ra trong ánh mắt hoàng đế không hẳn là sự hờ hững mà là sự quan sát tinh tường, như đang dò xét từng cử chỉ, từng nhịp thở của nàng.

Hôn lễ diễn ra theo nghi thức truyền thống, rập khuôn nhưng uy nghi. Khi hai người đứng trước điện chính, hòa cùng tiếng nhạc cổ điển, lời sấm truyền của vị quan đại thần vang lên:

“Ngày hôm nay, hoàng thượng và Lâm thị chính thức thành đôi, gắn kết vận mệnh hai gia đình, thề nguyện trước trời đất và triều thần.”

Ngọc Trinh cảm nhận từng bước chân của hoàng đế tiến lại gần, âm thanh chiếc dép của ông vang lên đều đặn, khiến tim nàng gần như ngừng đập. Nàng giật mình khi hoàng đế cúi đầu, nhưng không phải cúi chào mà là nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt ấy lạnh lùng, sâu thẳm, như nhìn thấu từng suy nghĩ, từng nỗi lo sợ tiềm ẩn.

Nàng hiểu rằng: đối mặt với ông, nàng không thể dùng sức mạnh hay quyền lực – nàng chỉ còn có trí tuệ và sự tinh tế để tồn tại.

Khi lễ xong, đoàn người dần rút lui, chỉ còn lại hai người đứng giữa sảnh điện rộng lớn. Hoàng đế không nói lời nào. Chỉ một ánh nhìn lướt qua, dường như đang đánh giá nàng – con người vừa mới bước vào cuộc sống đầy quyền lực nhưng cũng đầy cạm bẫy này.

Ngọc Trinh nuốt cứng, giọng khẽ vang trong lòng: “Đây chỉ mới là khởi đầu… Không ai có thể bắt em khuất phục, dù là hoàng đế.”

Những bước chân rời sảnh điện vang lên trong im lặng. Nàng biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi ngày trong cung sẽ là một thử thách. Thử thách về quyền lực, về trí tuệ… và cả trái tim.

Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào các mái ngói, khiến mọi thứ trông rực rỡ nhưng cũng tách biệt. Giống như nàng – rực rỡ bên ngoài nhưng bên trong là một biển cô đơn, và người duy nhất có thể chạm tới chính là hoàng đế – người vẫn chưa hé lộ trái tim thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×