Sau lễ cưới rình rang, Lâm Ngọc Trinh bước vào thế giới mà trước đây nàng chỉ nghe kể trong những câu chuyện huyền thoại – hậu cung của hoàng đế. Cung điện tráng lệ, rộng lớn đến mức khiến nàng hoa mắt, những hành lang dát vàng, những cột đá chạm trổ tinh xảo, và những bức tranh thủy mặc khiến tâm hồn bồn chồn, vừa choáng ngợp vừa cô đơn đến tột cùng.
Ngọc Trinh được dẫn tới tẩm cung của mình – một căn phòng rộng rãi, trần cao, cửa sổ nhìn ra hồ sen xanh biếc. Mọi thứ đều xa hoa đến mức chẳng thể chạm tay, nhưng càng nhìn, nàng càng cảm thấy lạnh lẽo. Không một bức ảnh gia đình, không một vật gì thân quen, tất cả đều là thứ xa lạ mà nàng phải học cách thích nghi.
“Bệ hạ đã phái thái giám đến hướng dẫn nữ quan về cung,” một thái giám thấp giọng nói. “Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bệ hạ bước vào.”
Ngọc Trinh thở dài, lặng lẽ quan sát từng chi tiết xung quanh. Nàng biết rằng, trong hậu cung này, không có chỗ cho sự yếu đuối hay bốc đồng. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói, đều có thể trở thành công cụ hay mũi tên nhọn chống lại nàng.
Đúng lúc ấy, một nhóm phi tần tiến vào tẩm cung, ánh mắt họ lướt qua nàng đầy dò xét. Một vài người nhếch môi, lộ vẻ khinh thường. Ngọc Trinh biết họ đang thử nàng – thử xem cô có đủ nhẫn nại, đủ khôn khéo để sống sót trong thế giới quyền lực này hay không.
“Ngươi là Lâm thị, người mới được chọn làm hoàng hậu?” Một phi tần cao lớn, gương mặt sắc sảo, hỏi với giọng điệu vừa ngấm ngầm thách thức, vừa giả tạo lễ phép.
Ngọc Trinh hít sâu, giữ giọng điềm tĩnh: “Vâng, nhưng e rằng còn phải học hỏi nhiều điều từ các vị phi tần và cung cấm.” Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng sắc bén, khiến nhóm phi tần bất ngờ. Không ai nghĩ cô gái trẻ mới bước vào cung lại dám trả lời khéo léo mà vẫn đầy uy lực.
Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, Ngọc Trinh một mình đi dọc hành lang dài hun hút. Những bức tranh, những bình hoa, những tượng điêu khắc xa hoa trưng bày, tất cả đều làm nổi bật sự quyền lực nhưng cũng nhấn mạnh sự cô đơn. Nàng cảm thấy lạc lõng – giữa nhung lụa và vàng bạc, nàng vẫn chỉ là một kẻ lạc lõng, vừa là con dâu gả vào triều đình, vừa là người chưa có chỗ dựa trong thế giới phức tạp này.
Chiều hôm đó, hoàng đế xuất hiện. Ông không đi cùng đoàn, mà đến lặng lẽ, bước chân nhẹ nhàng trên sàn gỗ, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng. Ngọc Trinh đứng im, cảm giác như cả không gian xung quanh ngưng lại.
“Ngọc Trinh,” giọng ông trầm như gió sớm, “cung điện rộng lớn, nhưng con người không thể tìm thấy nơi nào yên bình nếu trái tim không đủ vững.”
Ngọc Trinh nhìn thẳng vào ông, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy một nỗi gì đó lay động trong lòng. Hoàng đế chưa hề tỏ ra quan tâm đến nàng, nhưng câu nói ấy khiến nàng cảm nhận được sự cô đơn sâu sắc trong con người quyền lực bậc nhất này.
“Bệ hạ…” nàng khẽ mở miệng, nhưng không biết nên nói gì. Câu chuyện đột nhiên trở nên khó xử, cả hai đều hiểu rằng, giữa họ, có một bức tường vô hình: quyền lực và trách nhiệm đặt lên vai hoàng đế, sự tự do và trí tuệ đặt lên vai nàng.
Nhưng chỉ một ánh nhìn thôi, Ngọc Trinh nhận ra rằng, hoàng đế quan sát nàng không phải chỉ bằng quyền lực, mà bằng một sự tò mò – tò mò về con người thật, không phải hình ảnh gả vào cung đình.
Trong những ngày tiếp theo, nàng bắt đầu học cách sinh sống trong hậu cung. Mỗi bữa tiệc, mỗi cuộc gặp quan lại hay phi tần, đều là thử thách tinh thần. Nàng phải giữ thái độ lễ nghi nhưng vẫn tỏ ra thông minh, vừa không để người khác xem thường, vừa không làm hoàng đế phải phiền lòng.
Một buổi sáng, khi đi dọc hành lang để hít thở không khí, nàng tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện giữa hai phi tần:
“Người mới đó, không biết bao giờ sẽ chịu khuất phục…”
“Nhưng nhìn cách nàng trả lời hoàng đế, có lẽ không dễ dàng gì đâu.”
Ngọc Trinh nhếch môi, tự nhủ: Đúng, ta sẽ không khuất phục. Nhưng cũng cần phải học cách sống sót trong thế giới này, khôn khéo hơn từng ngày.
Đêm đầu tiên trong cung, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn trăng sáng. Xa xa, ánh sáng phản chiếu trên mái cung, khiến nàng nhớ về tự do của ngày trước – những cánh đồng quê, những buổi chiều ngồi dưới tán cây, tiếng cười của gia đình… tất cả như đang bị kéo xa dần. Nhưng trong lòng nàng, một quyết tâm mới trỗi dậy: không chỉ sống sót, mà còn phải tìm cách chiếm được sự chú ý – và có lẽ, lòng tin – của hoàng đế.
Và từ nơi sâu thẳm trong trái tim, Ngọc Trinh biết rằng: đây sẽ không chỉ là thử thách quyền lực, mà còn là thử thách cho tình cảm – nơi nàng sẽ phải học cách hiểu người đàn ông đứng trên đỉnh quyền lực, một người lạnh lùng nhưng không hẳn vô cảm, một trái tim cô đơn cần chạm vào để được sưởi ấm.
Cung điện xa hoa, tráng lệ nhưng cô đơn tột cùng. Và chính trong cô đơn ấy, nàng – Lâm Ngọc Trinh – sẽ bắt đầu hành trình chinh phục không chỉ hậu cung, mà cả trái tim của hoàng đế trẻ tuổi.