hãy để tôi tỏa sáng

Chương 6: Anh ta, người đàn ông xa cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư sau hôn lễ, An Hạ đã bắt đầu quen dần với những quy tắc khắt khe trong biệt thự Trần gia. Nhưng một điều vẫn khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng: Minh Vũ – người chồng lạnh lùng, xa cách. Anh xuất hiện hầu như chỉ để quan sát, đôi khi đưa ra những lời nhắc nhở ngắn gọn, và biến mất ngay sau đó.

Sáng sớm, khi cô bước vào phòng ăn, Minh Vũ đã ngồi đó, đọc hồ sơ. Anh không nhìn cô, chỉ đặt chiếc cà phê trước mặt cô:

“Uống trước khi đi học luật lệ tiếp theo.”

An Hạ ngạc nhiên, nhìn ly cà phê đặt trước bàn. Không lời giải thích, không câu nói xã giao. Chỉ đơn giản là một cử chỉ nhỏ, nhưng đủ để cô cảm thấy ấm lòng một cách lạ lùng.

Buổi sáng hôm đó, cô được dẫn đến phòng làm việc của Minh Vũ để học cách xử lý một số vấn đề tài chính cơ bản của tập đoàn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, hôn nhân hào môn sẽ gắn liền với công việc đến mức này. Mọi chi tiết, từ cách viết email đến cách trình bày số liệu đều phải hoàn hảo.

Khi An Hạ gặp khó khăn với một báo cáo, Minh Vũ đi tới, cúi xuống nhìn màn hình:

“Đọc kỹ hướng dẫn trước khi hỏi. Nhưng nếu không hiểu, tôi có thể giải thích.”

Ánh mắt anh nghiêm nghị, nhưng không hề trách móc. Cô im lặng, học cách lắng nghe, ghi nhớ từng lời anh chỉ dẫn. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, sự lạnh lùng của anh không hoàn toàn vô cảm – anh chỉ nghiêm khắc đến mức khó chịu.

Buổi trưa, gia đình chồng lại tụ họp. An Hạ phải đối diện ánh mắt dò xét từ các anh chị em chồng. Một số người lại thì thầm bàn tán:

“Cô ấy có vẻ thông minh, nhưng liệu có thể chịu được áp lực không?”

“Cũng phải thôi, Minh Vũ vốn khó tính, ai lấy được anh ta đâu dễ dàng.”

An Hạ nén sự căng thẳng, mỉm cười xã giao. Cô biết, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều được đánh giá. Nhưng thay vì run sợ, cô cảm thấy bản thân phải mạnh mẽ hơn.

Chiều hôm đó, khi An Hạ đang sắp xếp hồ sơ trên bàn làm việc của Minh Vũ, anh đi vào. Không nói gì, anh đứng lặng lẽ bên cô, quan sát cô làm việc.

“Cẩn thận với cách đặt số liệu. Sai một ly, đi một dặm.” – Anh nhắc nhở, giọng trầm thấp.

An Hạ gật đầu, cảm giác vừa áp lực vừa an tâm. Anh không ôm đồm công việc giúp cô, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy vững vàng hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều: Minh Vũ không dễ gần, nhưng không phải hoàn toàn vô cảm. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều có ẩn ý. Cô phải tinh tế để hiểu.

Buổi tối, An Hạ đứng bên cửa sổ phòng mình, ánh mắt nhìn ra thành phố xa xăm. Cô nghĩ về những ngày vừa qua: lễ cưới, gia đình chồng, bữa tiệc danh vọng, những luật lệ vô hình, và đặc biệt là Minh Vũ – người đàn ông khó nắm bắt nhưng khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

“Anh ấy… có thể lạnh lùng, nhưng không hẳn là không quan tâm. Và nếu em muốn tồn tại trong thế giới này, em phải hiểu anh ấy, từng chút một.” – Cô tự nhủ.

Trong im lặng, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên đều đặn, như nhắc nhở cô rằng: mỗi ngày trôi qua, mối quan hệ giữa họ sẽ tiến triển – nhưng không hề dễ dàng.

An Hạ thở dài, lòng quyết tâm:

“Em sẽ tìm cách hiểu anh. Em sẽ sống sót, và… em sẽ khiến anh nhận ra em không phải cô dâu tầm thường.”

Đêm ấy, biệt thự Trần gia vẫn rực sáng, nhưng trong tâm trí An Hạ, một ngọn lửa âm thầm cháy: ngọn lửa của quyết tâm, kiên nhẫn và khát vọng tỏa sáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×