Ngày thứ ba sau hôn lễ, An Hạ thức dậy trong căn phòng vẫn còn vương lại mùi hương hoa hồng đỏ từ đêm trước. Cô chậm rãi đứng dậy, nhặt chiếc váy dạ hội hôm qua đã được gấp gọn, rồi bước ra hành lang dài hun hút của biệt thự Trần gia. Mỗi bước chân vang lên trên sàn gỗ, nghe lạc lõng và cô đơn đến mức đau lòng.
Một người hầu nữ xuất hiện, cúi đầu nghiêm túc:
“Cô dâu, hôm nay sẽ có buổi hướng dẫn các quy tắc trong gia tộc. Xin mời cô theo tôi.”
An Hạ gật đầu. Cô biết, để sống sót trong hào môn, cô phải học cách tuân thủ những luật lệ vô hình, dù đôi khi chúng vô lý đến mức khiến cô muốn bật khóc.
Phòng khách sáng sớm vang tiếng bước chân và những câu nói nhỏ:
“Cô dâu mới, đây là nơi bắt đầu học luật lệ.”
Người hầu dẫn cô đi qua từng phòng, giới thiệu chi tiết những nguyên tắc: từ cách ăn uống, cách đi đứng, cách chào hỏi khách, đến cách trò chuyện với các thành viên trong gia đình. Mỗi chi tiết đều nhỏ, nhưng nếu sơ suất, hậu quả không hề nhẹ.
An Hạ cố gắng ghi nhớ. Cô nhẩm từng câu, từng cử chỉ trong đầu. Đôi khi cô phải lặp lại nhiều lần, tự nhủ: “Không được sai. Nếu sai, sẽ bị đánh giá, bị khinh thường.”
Trong bữa trưa, bà Trần Thị Lan ngồi quan sát từng hành động của cô. Bà nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt sắc bén như đang mổ xẻ từng cử chỉ:
“Ngồi thẳng lưng. Khi nói chuyện, hãy giữ giọng vừa đủ. Không được cười quá to, cũng không được im lặng quá lâu. Hiểu không?”
An Hạ gật đầu. “Dạ, con hiểu.”
Bà Trần nhếch môi: “Tốt. Hãy nhớ, mỗi hành động nhỏ sẽ được ghi nhận. Một cô dâu trong hào môn, không chỉ xinh đẹp mà còn phải khéo léo, thông minh và biết điều. Nếu không, cô sẽ bị loại bỏ, nhanh thôi.”
An Hạ nuốt khô nước bọt, cảm thấy cổ họng khô rát. Nhưng sâu thẳm, cô cảm thấy một sức mạnh âm ỉ: “Em sẽ không để ai đánh bại mình. Em sẽ sống sót, và tỏa sáng theo cách riêng.”
Buổi chiều, An Hạ được dẫn đi tham quan các khu vực trong biệt thự mà người ngoài hiếm khi thấy: thư viện, phòng trưng bày, phòng làm việc của từng thành viên. Người hầu giải thích từng chi tiết nhỏ, từ cách sắp xếp sách, cách đặt ghế, đến những biểu hiện tinh tế trong giao tiếp với gia chủ.
Mỗi bước đi, An Hạ đều học cách quan sát, ghi nhớ, và tự nhủ: “Nếu muốn tồn tại, không thể bồng bột, không thể ngây thơ. Phải tinh tế, phải mạnh mẽ.”
Minh Vũ xuất hiện lúc cuối buổi hướng dẫn. Anh đứng lặng lẽ, quan sát cô từ xa, rồi đi đến đặt tay lên vai cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi:
“Cô làm tốt.” – Anh nói, giọng trầm thấp nhưng không kém phần ấm áp.
An Hạ giật mình, tim đập nhanh. Đó là lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự quan tâm của anh – dù rất nhỏ, nhưng đủ khiến cô cảm thấy an toàn.
Buổi tối, khi tất cả trở về phòng riêng, An Hạ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra thành phố lung linh ánh sáng. Cô tự nhủ:
“Ngày hôm nay, em đã học được luật lệ. Ngày mai, em sẽ mạnh mẽ hơn. Không ai có thể bắt em khuất phục. Em sẽ sống sót và… tỏa sáng.”
Bên cạnh, tiếng gió thổi qua hành lang, như thể thì thầm với cô: “Mỗi bước đi, mỗi hành động, đều sẽ quyết định tương lai. Hãy tỉnh táo và kiên cường.”
An Hạ nhắm mắt lại, thở dài. Cô biết, trước mắt là những thử thách vô hình nhưng khắc nghiệt. Nhưng cô cũng biết, nếu vượt qua được, cô sẽ không còn là cô gái ngây thơ trong hôn lễ hôm trước nữa. Cô sẽ trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập… và tỏa sáng theo cách của riêng mình.
Nếu bạn muốn, mình có thể viết Chương 6: Anh ta, người đàn ông xa cách, nơi mối quan hệ giữa An Hạ và Minh Vũ bắt đầu căng thẳng nhưng cũng xuất hiện những biến chuyển tình cảm tinh tế.