hãy để tôi tỏa sáng

Chương 8: Khoảng cách và những cử chỉ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, biệt thự Trần gia chìm trong ánh nắng dịu dàng. An Hạ thức dậy, cảm giác tinh thần phấn chấn hơn so với những ngày trước. Hôm qua, cô đã vượt qua thử thách đầu tiên – nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết Minh Vũ vẫn là một bức tường lạnh lùng, khó nắm bắt.

Khi bước vào phòng ăn, cô thấy anh đã có mặt, đọc báo cáo tài chính của tập đoàn. Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chạm vào cô, rồi lại quay xuống hồ sơ.

“Đúng giờ.” – Anh nói, giọng trầm, không hề ngọt ngào, nhưng dường như là lời khen thầm lặng.

An Hạ gật đầu, tim đập nhanh. Những lời khen hiếm hoi từ Minh Vũ khiến cô vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Cô tự nhủ: “Dù anh lạnh lùng, vẫn có lúc quan tâm. Em phải nhận ra điều đó.”

Buổi sáng, An Hạ được giao nhiệm vụ sắp xếp hồ sơ quan trọng của tập đoàn. Khi cô làm việc, Minh Vũ đứng gần, theo dõi từng bước. Anh không chỉ nhắc nhở khi cô sai, mà còn đưa ra những lời khuyên nhỏ, tinh tế:

“Đặt hồ sơ theo thứ tự ưu tiên. Điều đó giúp công việc trôi chảy hơn.”

Cô nhận ra rằng, mặc dù anh không nói nhiều, nhưng từng cử chỉ, từng lời nhắc nhở đều chứa đựng sự quan tâm. Cô cố gắng học hỏi, ghi nhớ, và trong lòng dần nảy lên một niềm tin nhỏ: “Anh ấy không hẳn là người vô cảm.”

Buổi chiều, An Hạ được dẫn đi tiếp khách, nhưng lần này, Minh Vũ đi theo bên cạnh. Anh đứng phía sau, đôi mắt luôn theo dõi cô một cách thận trọng. Một vài khách hàng thốt lên:

“Cô dâu mới có vẻ thông minh, biết cách ứng xử.”

“Đúng, nhưng Minh Vũ vẫn giữ khoảng cách. Anh ta khó gần thật.”

An Hạ khẽ mỉm cười, cảm thấy tự tin hơn. Sự hiện diện âm thầm của Minh Vũ khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng cũng nhắc nhở rằng khoảng cách giữa họ vẫn còn.

Chiều muộn, khi trở về biệt thự, Minh Vũ dẫn cô ra khu vườn nhỏ phía sau. Những bông hoa hồng đang nở rộ, ánh nắng chiều chiếu qua tán lá, tạo nên không gian dịu dàng.

“Cô biết chăm sóc hoa hồng cũng giống như sống trong nhà này. Cần kiên nhẫn, quan sát và biết khi nào nên can thiệp.” – Anh nói, giọng trầm, pha chút nhấn mạnh mà An Hạ không thể đoán hết ý nghĩa.

Cô nhìn anh, đôi mắt mở to, cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp. Lần đầu tiên, Minh Vũ không đứng ở vị trí xa cách, mà ở gần cô, hướng dẫn cô một cách cụ thể.

“Dạ, em hiểu.” – An Hạ khẽ đáp, trái tim đập nhanh.

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ dường như ngắn lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phá bỏ. Cô nhận ra rằng: sự quan tâm của anh luôn tinh tế, nhưng luôn giấu sau bức tường lạnh lùng.

Tối đến, An Hạ trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn thành phố xa xăm. Trong lòng cô xuất hiện những suy nghĩ lẫn lộn: vừa tò mò, vừa hạnh phúc, vừa lo lắng.

Cô nhớ lại những cử chỉ nhỏ từ Minh Vũ: đặt ly cà phê trước bàn, nhắc nhở cô trong công việc, dẫn cô ra vườn hoa… Những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng khiến cô cảm thấy an toàn và được quan tâm.

“Anh ấy… vẫn quan tâm, nhưng theo cách riêng. Em phải học cách nhận ra điều đó, và… giữ vững chính mình.” – An Hạ tự nhủ.

Đêm ấy, ánh đèn thành phố lung linh, nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp len lỏi. Cô biết, mối quan hệ giữa họ vẫn còn xa cách, nhưng lần đầu tiên, cô cảm nhận được nhịp điệu tình cảm tinh tế mà Minh Vũ đang gửi đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×