hè rực rỡ

Chương 2: Ngồi cùng bàn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi học tiếp theo trôi qua trong sự náo nhiệt của lớp học hè, nhưng Linh vẫn cảm thấy một niềm háo hức lạ thường khi ngồi cạnh Minh. Cả hai vẫn giữ khoảng cách e dè, nhưng ánh mắt đôi khi lướt qua nhau đều khiến trái tim Linh nhảy nhẹ một nhịp.

Khi cô mở cặp để chuẩn bị vở, bút và sách, một vài thứ rơi xuống sàn. Minh nhanh nhẹn cúi người nhặt giúp. “Để mình giúp bạn nhé,” anh nói, giọng ấm áp và nhẹ nhàng. Linh hơi ngạc nhiên, rồi đỏ mặt cười: “Cảm ơn Minh… mình vụng quá.”

Cúi xuống nhặt sách, cả hai cùng cười, và khoảnh khắc ấy làm không khí trở nên thân thiện hơn. Linh nhận ra, dù chỉ là những hành động nhỏ, nhưng sự quan tâm ấy khiến cô cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

Khi giáo viên yêu cầu cả lớp thảo luận nhóm, Linh và Minh vô tình được xếp vào cùng một nhóm. Họ phải chia sẻ ý tưởng, thảo luận về dự án nhỏ, và lần đầu tiên, Linh thấy Minh không chỉ hiền lành mà còn rất nhanh nhạy, biết cách lắng nghe và đưa ra ý kiến khéo léo. Linh cũng tập trung đóng góp, nhưng vẫn còn hơi e dè.

“Ý tưởng của bạn rất hay đó, Linh,” Minh khen khi Linh giải thích cách cô sẽ minh họa cho dự án. Cảm giác được công nhận khiến Linh ngại ngùng, nhưng cũng hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu đáp: “Cảm ơn Minh, mình nghĩ nếu chúng ta kết hợp ý tưởng sẽ thú vị hơn.”

Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Những câu nói vụng về lúc đầu được thay bằng những tiếng cười, ánh mắt tinh nghịch, và cả những khoảng im lặng thoải mái mà không hề ngượng ngùng. Linh nhận ra rằng, ngồi cùng bàn không chỉ đơn giản là chia sẻ không gian, mà còn là cơ hội để hiểu nhau hơn.

Buổi trưa, khi nắng hè dịu xuống, Linh và Minh cùng nhau ăn cơm dưới tán cây lớn ngoài sân trường. Gió thổi nhẹ, lá xào xạc, và tiếng chim hót vang như nền nhạc dịu dàng. Minh kể về sở thích mùa hè, về những trò chơi anh thường tham gia, còn Linh chia sẻ niềm yêu thích vẽ tranh và đọc truyện. Câu chuyện cứ thế kéo dài, khiến cả hai quên đi thời gian.

Có lúc Minh bỗng hỏi: “Bạn thích hoạt động ngoài trời nào nhất trong trại hè này?”

Linh nghĩ một chút rồi đáp: “Mình muốn thử vẽ tranh ngoài trời, vừa nhìn cảnh vừa vẽ. Còn bạn?”

“Thể thao và trò chơi nhóm. Nhưng nếu có bạn đồng hành, chắc chắn sẽ vui hơn nhiều,” Minh cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Câu trả lời khiến Linh đỏ mặt, nhưng cũng nảy sinh một cảm giác vui thích khó tả. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc bình dị này lại quý giá hơn bất cứ điều gì. Ngồi cùng bàn không còn chỉ là một vị trí trong lớp, mà là nơi họ bắt đầu hiểu và cảm nhận nhau, từng chút một.

Buổi học kết thúc trong tiếng cười rộn rã của cả lớp, nhưng Linh và Minh vẫn chậm rãi thu dọn đồ, trò chuyện thêm về những dự định nho nhỏ cho buổi ngoại khóa sắp tới. Linh tự nhủ, có lẽ mùa hè này sẽ thật rực rỡ, không chỉ bởi nắng vàng hay tiếng ve kêu, mà còn bởi những người bạn mới, những cảm xúc mới, và những khoảnh khắc đầu tiên khó quên.

Khi bước ra sân, Linh quay nhìn Minh một lần nữa, nụ cười e dè nhưng tràn đầy niềm háo hức. Cô biết, ngồi cùng bàn chỉ là khởi đầu, nhưng chắc chắn sẽ mở ra một mùa hè đầy những rung động nhẹ nhàng mà đáng nhớ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×