Chiều hè dịu dàng, lớp học ngoại khóa dẫn cả nhóm ra bờ hồ nhỏ phía sau trường. Mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng vàng còn sót lại, gợn sóng nhấp nhô theo từng cơn gió nhẹ. Linh cảm thấy không gian nơi đây yên tĩnh và thanh bình, khác hẳn sự nhộn nhịp ban nãy.
Minh đi bên cạnh Linh, ánh mắt đầy quan tâm. “Hồ đẹp quá nhỉ?” cậu nói, giọng nhẹ nhàng, như muốn chia sẻ cảm giác bình yên cùng cô.
“Ừ… thật sự rất đẹp. Mình thích cảm giác yên tĩnh nơi này,” Linh đáp, mắt dõi theo mặt nước lung linh. Cô cảm thấy trong lòng dịu lại, như mọi lo lắng buổi sáng tan biến hết.
Cả hai tìm một chỗ ngồi trên bãi cỏ gần bờ hồ, nơi có ánh sáng chiếu vừa đủ, gió thổi mát nhẹ. Minh lặng lẽ rút trong túi ra vài viên kẹo, đưa cho Linh: “Ăn đi, cậu nhìn mệt quá.” Linh nhận lấy, ánh mắt vừa biết ơn vừa ngại ngùng: “Cảm ơn Minh… cậu lúc nào cũng quan tâm đến mình nhỉ?”
Minh cười, ánh mắt ấm áp: “Mình thấy vậy thì mình làm thôi, chứ không nghĩ gì cả.”
Khoảnh khắc ấy, Linh nhận ra những điều giản dị nhưng quan trọng: sự quan tâm, những hành động nhỏ, và nụ cười tinh nghịch nhưng chân thành của Minh khiến trái tim cô rung lên những nhịp nhẹ nhàng, êm ái. Cô cảm thấy gần cậu hơn, không còn cảm giác bỡ ngỡ như ngày đầu.
Họ bắt đầu trò chuyện về sở thích, về những câu chuyện họ yêu thích, những bức tranh mà Linh từng vẽ, và cả những trò chơi hè mà Minh thích tham gia. Mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười dường như khiến thời gian trôi nhanh hơn, nhưng lại in sâu trong tâm trí Linh.
“Cậu thích vẽ nhân vật trong truyện hay cảnh vật hơn?” Minh hỏi, giọng tò mò.
“Cả hai, nhưng mình thích kể câu chuyện qua tranh hơn. Nhìn vào tranh, người ta có thể tưởng tượng ra cả thế giới của nhân vật,” Linh trả lời, mắt sáng lên niềm say mê.
Minh gật gù, nụ cười trên môi: “Mình hiểu rồi… chắc mình cũng muốn thử vẽ theo cách đó. Biết đâu sẽ vui.”
Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến mặt hồ gợn sóng nhấp nhô, ánh sáng phản chiếu lung linh trên nước. Minh nhìn Linh, ánh mắt dịu dàng: “Mình thích những khoảnh khắc như thế này… chỉ cần ngồi bên nhau, không cần nói gì nhiều.”
Linh mỉm cười, trái tim bỗng ấm áp: “Ừ… mình cũng thấy vui.”
Buổi chiều trôi qua trong tiếng cười, câu chuyện nhẹ nhàng và sự chia sẻ chân thành. Linh cảm nhận rõ rệt rằng, không chỉ là tình bạn, mà còn là những rung động đầu tiên đang dần xuất hiện, nhẹ nhàng nhưng khó quên. Cô biết rằng, khoảnh khắc bên bờ hồ này sẽ trở thành một ký ức đặc biệt trong mùa hè rực rỡ của mình.
Khi ánh nắng bắt đầu tắt dần, Minh đứng lên, đưa tay giúp Linh đứng: “Chúng ta về thôi. Buổi chiều này thật tuyệt, nhỉ?”
“Ừ… tuyệt lắm,” Linh đáp, nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Cô nhìn Minh lần cuối trước khi bước đi, biết rằng mùa hè này sẽ còn nhiều kỷ niệm rực rỡ đang chờ phía trước – những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy rung động, cùng một người bạn đặc biệt vừa bước vào cuộc sống của cô.