hẻm 44

Chương 10: Nhật Ký Của Người Đã Khuất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong căn phòng 404 đặc quánh lại. Mùi hôi thối từ cái hố dưới sàn nhà hòa quyện với mùi giấy cũ ẩm mốc, tạo thành một thứ mùi của quá khứ mục rữa. Khôi và Vy ngồi sát bên nhau, hai cái đầu chụm lại dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn, cẩn thận lật từng trang của cuốn nhật ký.

Nét chữ của người phụ nữ tên Mai, người vợ, người mẹ đã biến mất, hiện ra trước mắt họ. Ban đầu, đó là những dòng chữ của một cuộc sống bình thường, thậm chí là hạnh phúc.

“Ngày 5 tháng 7 năm 1995, Hôm nay là một ngày đẹp trời. Anh Hùng, chồng mình, vừa được tăng lương. Anh ấy hứa sẽ dùng tháng lương đầu tiên để mua cho con bé An một chiếc váy công chúa mới. Con bé vui lắm, nó cứ nhảy chân sáo khắp nhà, hát líu lo cả ngày. Nhìn hai cha con họ, mình cảm thấy thật bình yên. Ước gì cuộc sống cứ mãi như thế này.”

“Ngày 7 tháng 7 năm 1995, Anh Hùng dạo này có vẻ hơi lạ. Anh ấy hay về muộn, trên người lúc nào cũng có mùi rượu và một mùi nước hoa phụ nữ rẻ tiền. Mình hỏi thì anh ấy chỉ gắt lên, bảo là do công việc, phải đi tiếp khách. Mình biết anh ấy nói dối. Nhưng mình không dám làm lớn chuyện, sợ con bé An sẽ buồn.”

Những dòng nhật ký bắt đầu nhuốm một màu u ám. Niềm vui và sự bình yên dần được thay thế bằng nỗi lo lắng, sự nghi ngờ và nỗi cô đơn của một người vợ cảm nhận được sự đổi thay của chồng mình.

“Ngày 9 tháng 7 năm 1995, Hôm nay, mình đã thấy anh ấy đi với người đàn bà đó. Một người phụ nữ trẻ hơn mình, ăn mặc sành điệu. Họ ngồi trong một quán cà phê, anh ấy nắm tay cô ta, ánh mắt đầy vẻ trìu mến. Cái nhìn đó, đã lâu lắm rồi anh ấy không dành cho mình. Tim mình như vỡ vụn ra. Mình đã chạy về nhà, khóc suốt cả buổi chiều. Con bé An thấy mình khóc, nó cũng khóc theo. Nó ôm lấy mình, bàn tay nhỏ xíu của nó vỗ về lên lưng mình. ‘Mẹ đừng khóc, có con ở đây với mẹ mà’.”

Khôi và Vy đọc trong im lặng, trái tim họ như thắt lại. Họ đang chứng kiến sự tan vỡ của một gia đình, sự đau khổ của một người phụ nữ bị phản bội.

Và rồi, những dòng chữ cuối cùng trở nên điên cuồng, tuyệt vọng, nét chữ nguệch ngoạc, nhòe đi như được viết trong nước mắt và sự hoảng loạn.

“Ngày 12 tháng 7 năm 1995, Anh ta đã về. Anh ta không còn là anh Hùng của mình nữa. Anh ta là một con quỷ. Anh ta nói rằng người đàn bà kia đã có thai, và anh ta muốn ly dị. Anh ta muốn mình và con bé An phải dọn ra khỏi căn nhà này. Mình không đồng ý. Đây là nhà của chúng mình, là tổ ấm của con bé An. Mình đã hét vào mặt anh ta, nói rằng mình sẽ không bao giờ rời đi. Anh ta đã đánh mình. Lần đầu tiên trong đời, anh ta đã đánh mình, ngay trước mặt con bé An.”

“Ngày 13 tháng 7 năm 1995, Anh ta đã nhốt mình và con bé trong phòng. Anh ta lấy hết điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc. Anh ta nói rằng nếu mình không chịu ký vào đơn ly dị và từ bỏ căn nhà, anh ta sẽ không để cho mẹ con mình được yên. Mình sợ lắm. Không phải sợ cho bản thân mình, mà sợ cho con bé An. Nó cứ ôm chặt lấy mình, run rẩy. Mình phải làm gì đây? Ai đó cứu mẹ con tôi với…”

Và đây là trang cuối cùng. Những dòng chữ cuối cùng được viết bằng một nét chữ run rẩy đến cực độ, như thể người viết đang ở trong cơn kinh hoàng tột độ.

“Ngày 14 tháng 7 năm 1995. Đêm. Anh ta đã về cùng với người đàn bà đó. Họ mang theo một thứ mùi rất lạ, mùi xăng. Anh ta nói rằng đây là cơ hội cuối cùng. Nếu mình không ký, anh ta sẽ cho mẹ con mình biến mất mãi mãi. Mình biết anh ta sẽ làm thật. Mình đã cố gắng chống cự, đã cào lên tường để lại dấu vết. Mình đã hét lên, nhưng không ai nghe thấy. Con bé An, con bé tội nghiệp của mình… nó đã thấy hết. Nó chỉ biết khóc và ôm chặt lấy chiếc hộp nhạc mà ba nó đã tặng. Mình đã ôm nó vào lòng, hát cho nó nghe bài hát mà nó yêu thích nhất. ‘Twinkle, twinkle, little star…’. Mình nghe thấy tiếng bật lửa. Và một mùi khét. Mình không viết được nữa. Lửa không phải là thứ đã giết chúng tôi. Chính là anh ta. Hãy tìm chúng tôi. Chúng tôi vẫn ở đây. Dưới sàn nhà…”

Cuốn nhật ký kết thúc ở đó.

Khôi và Vy ngồi bất động, toàn thân lạnh toát. Sự thật đã được phơi bày, một sự thật còn khủng khiếp hơn cả những gì họ tưởng tượng.

Không có vụ cháy nào do tai nạn cả. Đó là một vụ giết người, một vụ phi tang xác được dàn dựng một cách man rợ. Người chồng, người cha tên Hùng đó, đã cùng nhân tình của mình sát hại vợ và con gái ruột của mình để chiếm đoạt căn nhà. Hắn đã giết họ, sau đó chôn giấu những kỷ vật cuối cùng của họ dưới sàn nhà, rồi tạo ra một vụ cháy giả để xóa đi mọi dấu vết. Hắn đã biến mất cùng người tình, để lại một câu chuyện về một gia đình “mất tích” bí ẩn.

Linh hồn của người mẹ và đứa con gái nhỏ đã bị giam cầm trong chính căn phòng này suốt ba mươi năm. Họ không thể siêu thoát vì nỗi oan khuất quá lớn. Họ không tấn công người khác một cách bừa bãi. Họ chỉ đang cố gắng kể lại câu chuyện của mình, cố gắng chỉ cho những người thuê trọ sau này biết được sự thật. Tiếng gõ cửa, tiếng cào, tiếng khóc, tất cả đều là sự tái hiện lại những giây phút cuối cùng đầy đau đớn và tuyệt vọng của họ. Họ chỉ muốn một điều duy nhất: công lý.

Khôi siết chặt tay lại, lòng căm phẫn dâng trào. Anh là một nhà báo, anh luôn tin vào việc đưa sự thật ra ánh sáng. Và bây giờ, anh đang nắm trong tay một sự thật đã bị chôn vùi suốt ba thập kỷ.

“Chúng ta phải làm gì đó,” Vy nói, giọng run run nhưng ánh mắt thì đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể để họ tiếp tục như vậy được.”

Khôi nhìn cuốn nhật ký, nhìn chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Anh biết mình phải làm gì. Đây không còn là một câu chuyện ma nữa. Đây là một vụ án mạng.

“Chúng ta sẽ đưa câu chuyện này ra ánh sáng,” anh nói, giọng nói đanh lại. “Chúng ta sẽ tìm lại công lý cho họ. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải tìm ra kẻ thủ ác đó. Gã Hùng đó, và cả người đàn bà kia nữa. Sau ba mươi năm, có thể chúng vẫn còn sống.”

Cuộc điều tra đã bước sang một giai đoạn mới. Từ việc chống lại một thế lực siêu nhiên, giờ đây họ phải đối mặt với một kẻ thù bằng xương bằng thịt, một con quỷ đội lốt người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.