hẻm 44

Chương 9: Bí Mật Dưới Sàn Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh ló dạng, những tia nắng yếu ớt đầu tiên của ngày mới chiếu xiên qua khung cửa sổ, xua đi bóng tối nhưng không thể nào xua đi được cái lạnh lẽo và sự ám ảnh còn đọng lại trong không khí. Căn phòng 404 bừa bộn, im lìm, chỉ có tiếng thở nặng nề của hai con người vừa trải qua một đêm kinh hoàng.

Khôi và Vy ngồi bất động trên sàn, mắt cả hai vẫn không rời khỏi vị trí mà linh hồn cô bé đã chỉ. Nó chỉ là một mảng sàn nhựa simili cũ kỹ, không có gì đặc biệt. Nhưng giờ đây, đối với họ, nó là một tấm bia mộ vô danh, là cánh cửa dẫn đến một sự thật đã bị chôn vùi suốt ba mươi năm.

Sự sợ hãi vẫn còn đó, nhưng nó đã bị lấn át bởi một sự quyết tâm sắt đá. Họ không thể quay đầu lại được nữa.

“Chúng ta phải cạy nó lên,” Khôi nói, giọng nói khàn đặc nhưng dứt khoát. Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

Vy gật đầu. Cô không nói gì, nhưng sự kiên định trong ánh mắt cô đã cho thấy câu trả lời.

Họ biết mình không thể dùng tay không hay những vật dụng nhà bếp đơn giản. Họ cần công cụ. Khôi đứng dậy. “Cô ở yên đây. Khóa chặt cửa lại. Tôi sẽ ra ngoài mua một vài thứ.”

Bước ra khỏi khu chung cư vào buổi sáng sớm, Khôi cảm thấy như mình vừa xuyên qua một chiều không gian khác. Thế giới bên ngoài vẫn ồn ào, hối hả. Mọi người đi làm, ăn sáng, cười nói. Cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách bình thường, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của một thế giới khác, một thực tại mục rữa và đầy quỷ dị đang ẩn náu ngay cuối con Hẻm 44. Cái cảm giác biết một bí mật mà không ai khác biết khiến anh vừa cảm thấy đơn độc, vừa cảm thấy mình mang một trọng trách nặng nề.

Tại một cửa hàng vật liệu xây dựng, Khôi mua một chiếc búa tạ nhỏ, một cây xà beng và một con dao rọc giấy thật sắc. Người bán hàng nhìn anh với ánh mắt hơi kỳ lạ, có lẽ thắc mắc tại sao một gã thanh niên có vẻ ngoài trí thức lại đi mua những thứ đồ nghề này vào sáng sớm. Khôi không giải thích, chỉ trả tiền và vội vã rời đi.

Khi anh quay trở lại phòng 404, Vy đã dọn dẹp qua căn phòng, pha sẵn một ấm trà gừng nóng. Hành động nhỏ đó như một lời động viên thầm lặng, cho thấy họ đã thực sự là một đội.

Họ bắt đầu công việc. Khôi dùng con dao rọc giấy, cẩn thận rạch một đường hình vuông quanh mảng sàn mà linh hồn cô bé đã chỉ. Lớp nhựa simili cũ kỹ, giòn tan, vỡ ra dưới lưỡi dao sắc bén. Khi lớp phủ bên trên được lột ra, một sự khác biệt hiện ra rõ rệt.

Bên dưới là lớp nền xi măng. Nhưng trong khi phần lớn sàn nhà có màu xám đồng nhất, thì đúng ở khu vực hình vuông đó, lớp xi măng lại có màu sẫm hơn, bề mặt thô ráp hơn. Rõ ràng đây là một mảng sàn đã được đục lên rồi trát lại một cách vội vàng, cẩu thả.

Nó càng khẳng định cho những nghi ngờ của họ. Có thứ gì đó đã được chôn giấu ở đây.

“Để tôi,” Khôi nói, cầm lấy cây búa và xà beng.

Anh đặt đầu nhọn của cây xà beng vào mép của mảng xi măng vá lại, rồi dùng búa nện mạnh vào đầu kia.

CHOANG!

Một tiếng động khô khốc, chói tai vang vọng khắp căn phòng im ắng. Khôi và Vy giật mình, vội vàng dừng lại lắng nghe, sợ rằng tiếng động sẽ kinh động đến những người hàng xóm hoặc bà Ba. Nhưng đáp lại họ chỉ là sự im lặng quen thuộc của khu chung cư.

Họ tiếp tục. Khôi nện búa, từng nhát, từng nhát một. Vy giúp anh giữ cây xà beng. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán họ, không chỉ vì mệt, mà còn vì căng thẳng. Mỗi một tiếng động họ tạo ra như một hành động mạo phạm, đang khuấy động sự yên nghỉ của những linh hồn nơi đây.

Sau gần nửa giờ đồng hồ vật lộn, lớp xi măng vá cuối cùng cũng nứt ra. Khôi dùng hết sức, nạy một mảng lớn lên.

Bên dưới lớp xi măng không phải là nền đất cứng, mà là một lớp đất xốp, màu đen. Và từ cái hố nhỏ vừa được mở ra đó, một mùi hương khủng khiếp bắt đầu bốc lên. Một mùi hôi thối nồng nặc, mùi của sự phân hủy, của thời gian và của cái chết bị giam cầm. Đó chính là cái mùi mà những người hàng xóm đã phàn nàn ba mươi năm về trước. Vy vội lấy tay bịt mũi, mặt tái đi.

Khôi cũng cảm thấy lợm giọng, nhưng anh biết mình không thể dừng lại. Anh bỏ búa và xà beng xuống, dùng tay không để bới lớp đất ẩm ướt ra. Chỉ vài centimet bên dưới, những ngón tay của anh chạm phải một vật gì đó. Nó cứng, nhưng lại có độ lún nhẹ của vật liệu đã mục nát. Nó được bọc trong nhiều lớp nilon dày.

Tim đập như trống trận, Khôi và Vy cùng nhau kéo cái bọc đó lên khỏi hố. Nó không lớn, chỉ cỡ một chiếc hộp đựng giày. Những lớp nilon bên ngoài đã ngả màu, dính đầy đất cát và một thứ dịch nhờn màu đen.

Với đôi tay run rẩy, họ cẩn thận gỡ từng lớp nilon ra. Mùi hôi thối càng trở nên nồng nặc hơn.

Bên trong không phải là xương người như họ đã sợ hãi hình dung.

Nó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, loại hộp mà ngày xưa người ta hay dùng để đựng những vật kỷ niệm quý giá. Chiếc hộp đã mục nát phần nhiều, ổ khóa bằng đồng đã hoen gỉ.

Khôi dùng đầu cây xà beng, nạy nhẹ nắp hộp ra.

Bên trong, nằm trên một lớp vải lụa đã biến màu, là ba vật dụng nhỏ. Một chiếc đồng hồ đeo tay của đàn ông, hiệu Poljot, mặt kính đã vỡ và kim đã ngừng chạy. Một chiếc bông tai bằng ngọc bích, chỉ còn một chiếc duy nhất, màu ngọc vẫn còn trong nhưng đã mất đi vẻ óng ả. Và một chiếc hộp nhạc nhỏ bằng bạc, đã xỉn màu đen. Trên nắp hộp có khắc hình những ngôi sao nhỏ. Nó giống hệt như chiếc hộp nhạc mà linh hồn cô bé đã cầm trên tay đêm qua.

Bên cạnh ba món đồ đó, là một cuốn sổ tay nhỏ bìa da, đã quăn queo và ẩm mốc. Nhưng nhờ được bọc trong nhiều lớp nilon, nó vẫn còn giữ được hình dạng tương đối nguyên vẹn.

Họ không tìm thấy thi thể. Họ tìm thấy những gì còn sót lại của một gia đình. Những món đồ định danh, những kỷ vật cuối cùng, được chôn giấu như một ngôi mộ không tên.

Tại sao lại chỉ chôn những thứ này? Hung thủ đã làm gì với thi thể của họ?

Khôi run run cầm cuốn sổ tay lên. Anh cẩn thận mở trang đầu tiên. Những trang giấy ố vàng, dính vào nhau. Nét mực đã phai, nhưng vẫn còn đọc được.

Dòng chữ đầu tiên, được viết bằng một nét chữ phụ nữ mềm mại.

“Nhật ký của Mai. Ngày 5 tháng 7 năm 1995.”

Khôi và Vy nhìn nhau. Câu trả lời cho mọi câu hỏi, câu chuyện đầy đủ về bi kịch của gia đình này, và danh tính của kẻ thủ ác thực sự trong Hẻm 44, tất cả đều đang nằm trong tay họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.