hẻm số 19 – tiếng gọi trong gương

Chương 10: BÓNG NGƯỜI TRONG KÍNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, mưa như đổ thác. Nước mưa hắt qua cửa sổ vỡ, tràn xuống sàn, hòa cùng ánh đèn lập lòe của căn nhà số 19.

Hà Vy đứng giữa phòng khách, tay run rẩy cầm chiếc máy ảnh. Gương trước mặt cô không còn được che nữa — tấm kính trong veo, phản chiếu toàn bộ căn phòng.

Nhưng… chỉ có căn phòng. Không có cô.

Cô chạm vào bề mặt lạnh buốt, thì từ trong sâu, hình ảnh bắt đầu hiện dần lên.

Một cô gái giống hệt cô — mái tóc, làn da, đôi mắt, tất cả đều thật đến đáng sợ.

Cô gái ấy nhìn cô mỉm cười.

“Chị đến rồi.”

Vy lùi lại, tim đập như búa nện.

— “Mày là ai?”

“Là phần chị đã bỏ quên. Là Vy thật.”

Bóng trong gương bước một bước về phía trước — và nền kính nổi sóng như mặt nước.

Mỗi khi cô ta di chuyển, căn nhà lại tối đi một chút.

Vy muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân như dính chặt xuống sàn. Trong đầu vang lên giọng của mẹ — trầm và xa xăm:

“Nếu con gặp lại chính mình trong gương, hãy nhớ: chỉ một người được đi tiếp.”

Hà Vy cắn môi, nước mắt hòa với mưa.

— “Nếu mày thật sự là tao, thì tại sao lại muốn lấy mạng tao?”

Bóng kia cười, nụ cười rộng đến mức mép môi rách ra:

“Vì chỉ có một người được sống thật.”

Ánh sáng vụt tắt.

Căn phòng chìm trong đen đặc. Vy nghe tiếng thở ngay sau gáy. Cô quay lại — không có ai.

Nhưng trong gương, cô gái kia đang đứng sau lưng cô, bàn tay dần vươn ra khỏi mặt kính.

Những ngón tay lạnh và ướt như máu chạm vào vai.

Vy hét lên, vùng chạy. Nhưng tiếng chân của cô vang hai nhịp cùng lúc — một nhịp của cô, và một nhịp của “người kia”.

Mỗi bước chạy, phản chiếu càng tiến gần.

Cho đến khi cả hai cùng dừng lại, đối diện nhau qua lớp kính.

“Chị không thể trốn mãi,” giọng nói vọng ra, nửa người nửa âm thanh. “Từ tám tuổi, chị đã chết rồi. Em chỉ sống thay chị thôi.”

Vy nắm chặt máy ảnh, bấm liên tục.

Chớp sáng. Chớp sáng. Chớp sáng.

Mỗi tia flash lóe lên, phản chiếu lại cảnh căn phòng biến dạng — tường đen như cháy, cửa sổ méo mó, và đứa trẻ tám tuổi ngồi ở góc phòng, ôm con búp bê cháy xém.

Trong cú chớp cuối cùng, Vy nhìn thấy hai bản thể của mình – một đứng trong gương, một ngoài đời, cả hai cùng mờ đi, hòa vào nhau.

Rồi tất cả im bặt.

Sáng hôm sau, hẻm 19 không còn căn nhà số 19 nữa.

Chỗ đó chỉ còn nền xi măng ẩm và vệt cháy đen, như dấu tích của ngọn lửa cũ.

Người ta bảo đêm qua sét đánh trúng căn nhà, thiêu rụi mọi thứ.

Nhưng có người hàng xóm kể:

“Tôi thấy có hai cô gái đứng trong lửa, cười giống hệt nhau, rồi tan vào nhau… Trước khi ngọn lửa tắt, trong gương vẫn còn phản chiếu một người chưa kịp đi.”

Trên mặt đất, người ta tìm thấy một chiếc máy ảnh cháy xém.

Bên trong thẻ nhớ, chỉ lưu duy nhất một tấm hình —

Hai Hà Vy đứng cạnh nhau, tay trong tay, phía sau là biển lửa, và dòng chữ mờ hiện trên góc ảnh:

“Chỉ một người ở lại. Nhưng ai mới là thật?”

Từ khóa: kinh dị tâm linh, song linh, phản chiếu sống, bản thể thay thế, căn nhà ma, hồn trong gương, vòng lặp ký ức, bản ngã biến mất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×