Buổi sáng đầu thu, bầu trời Bắc Thành nhuộm một màu xám nhạt, gió thổi lướt qua hàng cây ngân hạnh bên đường, lá vàng rơi từng đợt như những mảnh ký ức trôi giữa không trung.
Tô Nhan kéo cao cổ áo khoác, bàn tay cô lạnh ngắt khi nắm chặt máy ảnh trong tay. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển “Triển lãm ảnh đương đại – Ánh sáng và Bóng tối”, đôi môi khẽ mím, ánh mắt thoáng qua chút lưỡng lự.
Đã ba năm rồi cô mới lại tham dự một triển lãm như thế này.
Ba năm kể từ ngày anh rời đi, mang theo cả nửa bầu trời ký ức.
“Cô Tô, bên này!” – một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lý Giai – người bạn thân từ đại học – đang vẫy tay gọi cô. Cô ấy là người đã kéo Tô Nhan đến đây, với lý do “đổi gió, mở lòng, đừng chôn mình trong những bức ảnh tĩnh lặng nữa”.
Tô Nhan mỉm cười nhẹ, gật đầu bước lại. “Tớ đến rồi đây.”
Lý Giai nhìn cô từ đầu đến chân, lắc đầu: “Cậu vẫn giữ phong cách này à? Áo len be, áo khoác dài xám tro, tóc buộc thấp... Nhìn cậu y như nhân vật bước ra từ bức ảnh trắng đen.”
Tô Nhan khẽ cười: “Vì tớ thấy thế này hợp với ánh sáng.”
“Ánh sáng hay quá khứ?” – Lý Giai nói nửa đùa nửa thật.
Câu hỏi khiến cô khựng lại một chút. Cô không trả lời, chỉ nhìn vào tấm poster lớn treo trên tường: một bức ảnh chụp cảnh biển lúc hoàng hôn, ánh sáng cam rực chiếu lên đôi tay đang nắm lấy nhau. Trong thoáng chốc, trái tim cô run lên một nhịp rất khẽ.
Cô nhớ đến một ngày rất xa, cũng dưới ánh hoàng hôn như thế, có người từng nói với cô:
“Nếu có thể, anh muốn chụp một bức ảnh có em và hoàng hôn cùng trong khung hình. Vì em là ánh sáng đẹp nhất mà anh từng thấy.”
Câu nói ấy vẫn như vang bên tai, khiến đầu ngón tay cô run rẩy.
“Đi thôi, đừng ngẩn ra nữa.” – Lý Giai kéo cô vào trong.
Không gian triển lãm rộng lớn, ánh đèn trắng hắt xuống từng bức ảnh treo ngay ngắn. Mỗi bức là một câu chuyện, mỗi khung hình là một linh hồn.
Tô Nhan lặng lẽ đi dọc theo dãy tường, ánh mắt dừng lại ở từng tấm, đôi khi nghiêng đầu, đôi khi cúi xuống, vẻ mặt chăm chú như đang trò chuyện với chính những cảm xúc trong khung hình.
“Cậu vẫn mê ảnh như ngày xưa.” – Lý Giai nói nhỏ.
“Ảnh không biết nói dối.” – Tô Nhan khẽ đáp.
“Nhưng người chụp thì có.”
Câu nói ấy như một mũi kim nhỏ chạm vào vết sẹo trong tim cô.
Cô không đáp, chỉ cúi đầu bước sang khu trưng bày thứ hai. Ở đó, ánh sáng dịu hơn, gam màu chủ đạo là xám và cam. Và ngay chính giữa bức tường lớn, một tấm ảnh khổ lớn khiến cô phải dừng lại.
Trong bức ảnh là bóng lưng một cô gái đứng giữa ngã tư, trời đang đổ mưa, đèn xe hòa cùng ánh phản quang từ vũng nước tạo nên hiệu ứng lung linh mờ ảo. Cô gái ấy ngẩng đầu, nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó vừa quen vừa lạ.
Điều khiến Tô Nhan chết lặng, là vì... cô gái trong ảnh chính là mình.
“Giai…” – cô thì thào – “Bức ảnh này… là của ai chụp?”
Lý Giai cũng sững sờ: “Không biết, để tớ xem bảng thông tin…”
Dưới góc khung ảnh, dòng chữ nhỏ in bằng font chữ nghiêng thanh mảnh:
“Ánh sáng trong mưa – Tác giả: Lục Tư Minh”
Tô Nhan đọc cái tên ấy, một cảm giác khó tả dâng lên trong lồng ngực. Cái tên xa lạ, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường.
“Có khi nào anh ta là người từng chụp trộm cậu lúc đi dạo mấy năm trước không?” – Lý Giai nửa đùa.
Nhưng Tô Nhan không cười. Cô nhớ rõ, hôm ấy là một buổi chiều mưa, cô vừa tan ca, vừa bước khỏi quán cà phê thì gặp cơn mưa lớn. Cô ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười với cơn mưa ấy – và trong khoảnh khắc ấy, hình như… có ai đó đứng bên kia đường.
Một tia chớp lóe lên trong tâm trí cô.
“Cậu biết không,” – Lý Giai nói, “Tác giả của bức này là giám đốc sáng tạo của tập đoàn truyền thông Lục Thịnh. Nghe bảo khó gần và kín tiếng lắm, không bao giờ lộ mặt.”
“Lục Tư Minh…” – cô lặp lại cái tên một lần nữa, giọng nhẹ như gió.
Buổi triển lãm kết thúc lúc xế chiều. Mọi người dần ra về, không khí trong hội trường dần loãng đi. Tô Nhan vẫn đứng lặng trước bức ảnh ấy, dường như không thể rời mắt.
“Cô rất thích bức ảnh này?” – Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
Cô khẽ quay đầu. Một người đàn ông cao lớn đứng cách cô vài bước, áo sơ mi đen, dáng người thẳng, ánh mắt sắc mà lạnh. Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt anh ta lộ rõ từng đường nét góc cạnh, và… quen thuộc đến mức khiến tim cô như ngừng đập.
Gương mặt ấy.
Cô từng thấy nó trong hàng trăm giấc mơ – gương mặt của người đã rời khỏi thế gian này ba năm trước.
Cô đứng chết lặng. Hơi thở rối loạn.
“Anh…” – Cô lắp bắp – “Anh là ai?”
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt không cảm xúc, giọng nói bình tĩnh:
“Tôi là Lục Tư Minh.”
Trái tim cô như rơi xuống đáy vực.
“Là… tác giả bức ảnh này?”
“Đúng.” Anh gật đầu. “Cô có vẻ rất để tâm.”
Cô không biết phải đáp thế nào. Ánh mắt anh dừng lại nơi gương mặt cô, thoáng chút quan sát. Giọng anh thấp hơn:
“Chúng ta đã từng gặp nhau, phải không?”
Tô Nhan cứng người. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cơn mưa năm ấy – bóng dáng người đàn ông đứng bên kia đường, dưới chiếc ô đen, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cô.
Cô mím môi: “Có lẽ là trùng hợp.”
Lục Tư Minh khẽ nhíu mày, như đang định nói gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng nhìn cô thêm vài giây. Sau đó anh quay đi, giọng bình thản:
“Nếu cô muốn, bức ảnh này tôi có thể tặng bản in gốc. Dù sao, người trong ảnh là cô.”
“Không cần.” – Cô phản xạ nhanh, gần như theo bản năng.
Anh hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua cô, lạnh lẽo mà sâu thẳm: “Sợ nhìn thấy quá khứ của mình?”
“Không.” – Cô nhìn thẳng vào anh – “Chỉ là… có những thứ, không nên giữ lại.”
Khoé môi anh khẽ cong, như một nụ cười không rõ ý: “Thật thú vị.”
Anh rời đi, để lại mùi hương bạc hà phảng phất trong không khí. Cô nhìn theo bóng lưng ấy, cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo trái tim mình đi ngược thời gian.
Tối hôm đó, Tô Nhan ngồi một mình trong căn hộ nhỏ. Đèn bàn bật sáng, ánh vàng dịu chiếu lên bức tường đầy ảnh. Cô nhìn vào những tấm hình đã chụp trong suốt ba năm qua – cảnh biển, hoàng hôn, đường phố, nhưng không tấm nào có người.
Cô từng nghĩ, thế giới này chỉ nên tồn tại trong ống kính của cô – không cần gương mặt, không cần cảm xúc. Nhưng hôm nay, bức ảnh kia khiến cô nhận ra, có lẽ cô đã sai.
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một số lạ.
[Tôi là Lục Tư Minh. Tôi đã gửi email cho cô. Có việc muốn trao đổi về bản quyền hình ảnh.]
Cô sững lại.
Email?
Cô mở máy tính. Một email mới hiển thị – tiêu đề ngắn gọn:
“Hợp tác: Ánh sáng và Ký ức”
Trong nội dung, anh mời cô tham gia một dự án nhiếp ảnh nghệ thuật kết hợp truyền thông, với chủ đề “Con người và ánh sáng cảm xúc”.
Cuối thư, anh viết một dòng ngắn:
“Cô có ánh sáng mà tôi muốn tìm.”
Tô Nhan ngồi lặng rất lâu.
Câu nói đó khiến lòng cô như có cơn sóng ngầm.
Ba năm qua, cô trốn tránh mọi thứ liên quan đến ánh sáng và cảm xúc. Vậy mà giờ đây, một người xa lạ lại nói ra đúng câu từng khiến cô rung động nhất.
Phải chăng, số phận lại một lần nữa thử thách cô?
Hay ông trời đang muốn mở ra cánh cửa mà cô đã đóng kín từ lâu?
Cô nhìn ra cửa sổ, ngoài kia, hoàng hôn đang dần buông. Ánh sáng cuối ngày phản chiếu trên ô kính, ấm áp mà mơ hồ. Cô giơ máy ảnh lên, bấm một tấm.
Trong khung hình, bầu trời đỏ rực, và bóng dáng chính cô phản chiếu trong cửa kính.
Một khoảnh khắc vừa thật vừa ảo.
Cô khẽ nói, như tự nhủ với chính mình:
“Có lẽ... đây sẽ là bức ảnh đầu tiên cho một câu chuyện mới.”