Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe rèm, rơi thành từng vệt mỏng trên sàn gỗ.
Tô Nhan ngồi trước bàn làm việc, máy ảnh đặt bên cạnh, màn hình máy tính vẫn mở trang email của Lục Tư Minh. Cô nhìn dòng chữ “Cô có ánh sáng mà tôi muốn tìm” đến ngẩn người.
Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cô trằn trọc suốt cả đêm.
Cô không hiểu vì sao tim mình lại phản ứng mạnh đến vậy.
Chỉ là một lời mời hợp tác, tại sao lại khiến quá khứ quay về sống động đến thế?
Cô đứng dậy, mở cửa sổ. Gió đầu thu ùa vào, lạnh mà trong lành.
Từ tầng tám nhìn xuống, thành phố vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, tiếng còi xe, tiếng người cười nói hòa lẫn nhau.
Nhưng trong lòng cô lại tĩnh lặng đến lạ, như thể cả thế giới đều ngừng chuyển động.
Sau vài phút do dự, cô mở lại email, gõ chậm rãi mấy chữ:
“Tôi đã nhận được lời mời. Chúng ta có thể gặp để trao đổi thêm.”
Cô ngừng lại vài giây, rồi nhấn “Gửi”.
Chiều cùng ngày, cô nhận được phản hồi gần như ngay lập tức.
“17h, quán cà phê Serein, tầng 2. Tôi đợi cô.”
Cô đọc lại tên quán, khẽ nhíu mày. Serein – quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, nơi cô từng chụp bộ ảnh kỷ niệm cuối cùng cho người ấy ba năm trước.
Cô không biết đây là trùng hợp hay sắp đặt, nhưng lòng bàn tay bỗng lạnh đi.
Khi Tô Nhan bước vào Serein, mùi cà phê rang và hương gỗ ấm hòa quyện thành một thứ mùi dễ chịu.
Tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên, tạo cảm giác lạc vào một khoảng không xa lạ.
Anh ngồi ở góc trong cùng, gần cửa sổ.
Ánh chiều chiếu vào nửa khuôn mặt anh – đường viền gò má sắc nét, đôi mắt sâu như nước, sống mũi cao thẳng. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn cao để lộ cổ tay rắn rỏi. Một dáng vẻ điềm tĩnh đến mức khiến người ta vừa muốn lại gần, vừa muốn tránh xa.
Cô bước đến, cố giữ giọng bình tĩnh. “Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.”
Anh ngẩng đầu. Ánh mắt ấy chạm vào cô, khiến nhịp tim cô khẽ lệch một nhịp.
“Không sao. Cô ngồi đi.”
Cô ngồi xuống, lặng lẽ quan sát anh.
Gương mặt này, rõ ràng không phải là anh – người đã mất. Nhưng những đường nét lại trùng hợp đến mức khiến tim cô thắt lại.
Nếu không tận mắt nhìn thấy người kia nằm trong quan tài, có lẽ cô sẽ tin rằng anh vẫn còn sống.
“Cô uống gì?” – Anh hỏi.
“Cà phê đen, cảm ơn.”
Anh gọi phục vụ, rồi quay lại nhìn cô, giọng đều đều:
“Tôi rất ấn tượng với bức ảnh cô chụp ‘Hoàng hôn và im lặng’. Ánh sáng, góc máy, cả cảm xúc đều có sức nặng. Tôi nghĩ, cô hiểu rõ hơn ai hết cảm giác của sự trống rỗng sau ánh sáng.”
Cô hơi sững lại, ngẩng nhìn anh: “Anh dùng từ ‘trống rỗng’?”
Anh mỉm cười nhạt: “Vì ánh sáng đẹp nhất thường xuất hiện khi bóng tối dày nhất. Và người chụp được khoảnh khắc đó… thường là người từng trải qua nó.”
Tô Nhan nắm chặt tay, móng tay cắm nhẹ vào lòng bàn tay.
Câu nói ấy, từng chữ từng chữ, giống hệt cách người cũ đã nói năm nào.
“Em biết không, ánh sáng chỉ thật sự rực rỡ khi nó phải chiến đấu với bóng tối.”
Giọng nói ấy, gương mặt ấy, giờ lại hiện hữu trước mặt cô – nhưng là trong một thân thể khác.
Một cảm giác hoang mang lan ra khắp cơ thể.
“Cô sao vậy?” – Anh hỏi, ánh mắt nghiêng đi, giọng hơi trầm.
“Không có gì.” – Cô vội lắc đầu, gượng cười. “Anh muốn nói rõ hơn về dự án chứ?”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi chậm rãi mở cặp tài liệu, lấy ra một tập hồ sơ.
“Đây là dự án kết hợp giữa nghệ thuật và truyền thông. Chúng tôi muốn chụp chân dung của những người có cảm xúc mạnh với ánh sáng – nhiếp ảnh gia, họa sĩ, người mù màu, người khiếm thính, v.v. Mỗi người là một câu chuyện. Và tôi muốn cô làm người đồng hành chính – nhiếp ảnh gia kể chuyện bằng hình.”
Cô lật xem tài liệu. Nội dung chi tiết, quy mô lớn, tầm nhìn rõ ràng. Nhưng ánh mắt cô lại dừng ở dòng chữ cuối:
“Chủ đề: Ánh sáng ký ức.”
Ký ức.
Từ đó như một lưỡi dao lạnh cứa vào tâm trí.
Cô ngẩng lên: “Tại sao lại chọn chủ đề này?”
Anh nhấp ngụm cà phê, giọng nhẹ như gió: “Vì ký ức là thứ khiến con người tồn tại. Mất nó, chúng ta chẳng còn gì.”
Câu trả lời khiến cô không biết phải nói gì thêm.
Họ im lặng một lúc. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang lên đều đặn, lấp vào khoảng trống giữa hai người.
Cuối cùng, anh hỏi: “Cô đang do dự?”
Cô thành thật: “Tôi chưa chắc mình có thể làm tốt. Tôi không còn chụp ảnh người từ lâu rồi.”
“Vì sợ ánh sáng phản chiếu lại nỗi đau?”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn sắc bén của anh. Trong đôi mắt ấy, có thứ gì đó như xuyên qua mọi lớp phòng bị.
Cô thấy hơi hoảng, quay đi: “Anh hiểu sai rồi.”
“Không. Tôi chỉ đoán.” – Anh đặt tách cà phê xuống, giọng trầm mà chậm – “Nhưng cô biết không, chỉ người từng đau mới chụp được nỗi đau của người khác.”
Cô không biết phải đáp thế nào.
Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy anh vừa xa lạ, vừa thân thuộc một cách kỳ lạ.
Cuộc trò chuyện kéo dài gần một tiếng. Khi họ đứng dậy rời quán, mặt trời đã khuất sau dãy nhà cao tầng, để lại ánh đỏ cuối cùng loang trên mặt kính.
Tô Nhan đi cạnh anh, bước chân chậm.
“Cô ở khu nào?” – Anh hỏi.
“Phía Bắc Thành, gần cầu Phong Diệp.”
“Trùng hợp. Tôi cũng đi hướng đó. Tôi đưa cô về.”
“Không cần…”
“Coi như cảm ơn vì cô đã đến.”
Cô không tiện từ chối, đành gật đầu.
Chiếc xe màu đen dừng trước cửa quán. Anh mở cửa xe cho cô, động tác rất tự nhiên, không quá lịch sự nhưng khiến người khác khó từ chối.
Trong xe, mùi hương bạc hà nhàn nhạt. Cô quay nhìn ra ngoài, cố tránh ánh mắt anh.
“Cô chụp ảnh vì điều gì?” – Anh hỏi đột ngột.
Cô ngẩn ra, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Vì muốn giữ lại thứ mình sợ mất.”
“Thứ gì đó, hay ai đó?”
Câu hỏi khiến tim cô khựng lại.
Cô im lặng.
Anh không nói thêm, chỉ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng khẽ trầm xuống:
“Người ta thường cố giữ những gì sắp mất, nhưng hiếm ai dám đối diện với lý do tại sao mình lại mất nó.”
Cô nghiêng đầu, nhìn nghiêng gương mặt anh trong ánh đèn đường.
Giống.
Giống đến rợn người.
Góc nghiêng, ánh mắt, cả cách anh nói chuyện – đều giống như người đã từng nắm tay cô qua bao mùa hoàng hôn.
Cô cắn nhẹ môi, nói nhỏ: “Anh… đã từng ở Bắc Thành trước đây chưa?”
“Có. Ba năm trước, tôi ở đây gần nửa năm để chụp dự án tài liệu.”
“Ba năm…” – tim cô đập mạnh – “Anh có từng chụp ở khu phố cũ ven sông không?”
Anh nhìn sang cô, ánh mắt sâu không đáy: “Cô hỏi vì bức ảnh trong mưa?”
Cô gật nhẹ.
Anh khẽ cười: “Khi ấy, tôi không biết cô là ai. Tôi chỉ thấy một cô gái cười với cơn mưa, ánh sáng rơi lên mặt cô đẹp đến mức tôi phải chụp lại. Tôi nghĩ… đó là khoảnh khắc của tự do.”
Cô không nói, chỉ cảm thấy tim như bị bóp nghẹt.
Người kia cũng từng nói như vậy, chỉ khác ở giọng điệu.
“Em biết không, mỗi lần em cười, cả thế giới như tan trong ánh sáng.”
Đôi mắt cô dần mờ đi vì nước.
Cô quay ra cửa kính, khẽ nói: “Thế giới nhỏ thật.”
“Ừ.” – Anh đáp, giọng trầm – “Đôi khi nhỏ đến mức… không có chỗ cho hai người giống nhau.”
Câu nói ấy khiến cô giật mình quay sang, nhưng anh đã tập trung lái xe, như thể chỉ vô tình thốt ra.
Khi xe dừng lại trước khu chung cư, cô mở cửa bước xuống, cúi người cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi đôi chút: “Hy vọng cô sẽ cân nhắc dự án. Tôi nghĩ cô là người duy nhất phù hợp.”
“Vì tôi từng đau?”
Anh mỉm cười nhẹ, không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Rồi anh quay xe rời đi, để lại ánh đèn hậu đỏ rực phản chiếu lên mặt đường ướt.
Cô đứng lặng hồi lâu, gió thổi qua tóc, mang theo hơi lạnh và mùi ẩm ướt của đêm thu.
Cô không biết mình đã đứng bao lâu, chỉ biết rằng trong tim, những mảnh ký ức vỡ vụn lại bắt đầu sống dậy.
Người đàn ông tên Lục Tư Minh ấy – anh ta là ai?
Vì sao lại giống người kia đến vậy?
Vì sao ánh mắt anh ta khiến cô run rẩy như gặp lại một hồn ma quen thuộc?
Cô bước chậm vào nhà, bật đèn. Căn phòng sáng lên, ấm nhưng trống trải.
Cô mở máy ảnh, xem lại bức ảnh chụp hoàng hôn hôm qua.
Trong khung kính phản chiếu, bóng dáng cô hòa cùng ánh sáng cam đỏ, như thể đang dần tan vào hoàng hôn.
Cô khẽ nói với chính mình:
“Ba năm rồi… lẽ ra mình phải quên đi.”
Nhưng lòng cô biết rõ — có những khuôn mặt, một khi đã khắc vào ký ức, thì cả đời cũng không thể xóa.
Ngoài kia, gió thổi qua khe cửa, mang theo tiếng lá xào xạc.
Giữa khoảng không yên ắng, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn mới.
[Ngày mai, tôi muốn cô đến studio của tôi. Có thứ cô nên xem.]
– Lục Tư Minh.
Tô Nhan nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, vừa sợ hãi, vừa tò mò.
Có lẽ, phía sau gương mặt giống nhau đến rợn người ấy… là một bí mật mà cô sắp phải đối diện.