Buổi sáng trong lành trôi qua chậm rãi, nắng nhẹ phủ lên khung cửa kính studio. Hương cà phê quyện với mùi gỗ mới khiến không gian ấm áp đến lạ. Tô Nhan ngồi trước bàn làm việc, tay cầm máy ảnh mà ánh mắt lại lạc về một nơi xa xôi. Cô đã chụp lại khung cảnh trước cửa sổ – nơi ánh sáng buổi sớm vừa vặn chiếu lên tán cây đỏ – nhưng lòng lại chẳng bình yên như vẻ ngoài.
Bức ảnh Lục Tư Minh để lại vẫn nằm trên bàn. Dòng chữ sau ảnh, “Một khởi đầu luôn đến sau cơn mưa”, cứ như lời nhắc nhẹ nhàng mà sâu sắc, khiến cô cả đêm trăn trở. Từ khi anh bước vào cuộc sống mình, những mảnh ghép ký ức tưởng đã vỡ tan lại bắt đầu chuyển động. Có lẽ, thời gian không thể chữa lành tất cả, nhưng sự xuất hiện của một người đôi khi khiến vết thương biết cách thở lại.
Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Không cần ngẩng đầu, cô cũng biết ai đến. “Vào đi, cửa không khóa.”
Lục Tư Minh bước vào, tay cầm một phong bì màu nâu nhạt. Anh mặc áo sơ mi trắng, khoác áo khoác đen bên ngoài, khí chất lạnh nhạt như thường, nhưng ánh mắt lại chứa chút gì đó khó tả. “Sáng nay tôi nhận được cái này gửi đến công ty, trên bìa có ghi tên cô. Tôi nghĩ có lẽ ai đó nhầm địa chỉ, nhưng… cô nên xem thử.”
Cô ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. “Tên tôi?”
Anh gật đầu, đưa phong bì cho cô. Trên mặt giấy ngả vàng, hàng chữ nắn nót quen thuộc làm tim cô chao đảo. Gửi Tô Nhan.
Dòng chữ ấy, cô không thể nào quên được – nét bút của người từng nắm tay cô giữa buổi chiều gió lộng năm nào.
Cô siết chặt phong bì, hơi run. “Anh… nhận được cái này ở đâu?”
“Trong một kiện hồ sơ cũ, người giao nói là từ một kho lưu trữ tư nhân. Còn chi tiết thì tôi không rõ.” Lục Tư Minh nhìn cô, ánh mắt lộ rõ lo lắng. “Cô ổn chứ?”
Tô Nhan hít sâu. “Tôi không biết.” Cô ngồi xuống, khẽ mở phong bì. Mùi giấy cũ lập tức lan ra, xen lẫn hương ký ức. Bên trong là một tờ thư gấp gọn, cùng một bức ảnh nhỏ.
Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô: là khung cảnh bên hồ, nơi họ từng đến. Nhưng khác với những bức trước, lần này người chụp là anh, và trong ảnh chỉ có cô – đang quay lưng lại, tóc bay nhẹ trong gió. Góc chụp ấy, ánh sáng ấy, là ánh sáng của buổi chiều cuối cùng trước khi tai nạn xảy ra.
Tim cô như bị bóp nghẹt. Cô run tay mở bức thư. Nét chữ ấy, dù đã phai, vẫn khiến lòng cô đau như cắt.
“Tô Nhan,
Khi cậu đọc được bức thư này, có lẽ tớ đã không còn bên cạnh cậu nữa. Tớ biết cậu sẽ trách, sẽ khóc, thậm chí ghét tớ vì đã không giữ lời hứa. Nhưng cậu có biết không, ngay cả khi tớ sợ hãi nhất, điều duy nhất tớ nghĩ đến vẫn là khuôn mặt cậu khi chụp ảnh – tập trung, dịu dàng, và có chút trẻ con.
Tớ đã định nói với cậu ngày hôm đó, nhưng không đủ can đảm. Vụ tai nạn trước đây không phải ngẫu nhiên. Có người đã cảnh báo tớ dừng điều tra về dự án ‘Hoàng Hôn’ mà tớ đang làm cho công ty Lâm Thị. Tớ không nghe. Và tớ nghĩ… tớ đang bị theo dõi.
Nếu tớ không về, xin hãy tin rằng tớ chưa từng hối hận khi gặp cậu. Đừng để thế giới này trở nên tăm tối vì mất đi ánh sáng của cậu.
Đừng tìm tớ. Hãy sống tiếp, chụp thật nhiều ảnh, để mỗi tấm hình đều là minh chứng rằng chúng ta từng tồn tại.”
Ký tên: Kha Dực.
Cái tên ấy khiến lòng cô run rẩy. Kha Dực – người đã đi qua cuộc đời cô như ánh sáng, để lại nỗi trống trải không thể lấp.
Một giọt nước mắt rơi xuống góc thư, loang ra. Cô cắn môi, không dám thở mạnh. “Tại sao… bây giờ mới đến tay tôi?”
Lục Tư Minh im lặng, chỉ khẽ đẩy tách nước đến bên cô. “Tôi nghĩ ai đó đã giữ lại. Có thể vì một lý do nào đó, họ không muốn cô biết sự thật.”
“Sự thật?” Cô ngẩng lên, ánh mắt mờ lệ. “Anh nghĩ là thật sao? Rằng tai nạn ấy… không phải ngẫu nhiên?”
“Tôi không chắc,” anh đáp chậm rãi. “Nhưng bức thư này cho thấy có người đã can thiệp. Và cái tên ‘dự án Hoàng Hôn’—” Anh ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào cô. “Cô có nhớ, công ty của tôi cũng đang tái khởi động một dự án cùng tên?”
Cô giật mình, trong đầu lập tức hiện lên hàng loạt hình ảnh lộn xộn. “Anh nói… Lục Thị?”
“Đúng. Dự án đó được chuyển giao từ công ty Lâm Thị sau vụ sáp nhập bốn năm trước. Tất cả hồ sơ cũ đều bị niêm phong, chỉ một số ít người trong ban điều hành mới được phép tiếp cận.”
Không khí trong phòng chợt lạnh xuống. Cô nhìn anh, giọng khẽ run: “Anh… có biết Kha Dực từng làm cho Lâm Thị không?”
Lục Tư Minh khẽ cau mày. “Anh ta là… nhân viên phòng nghiên cứu sao?”
“Anh ấy phụ trách mảng phát triển công nghệ hình ảnh cho Lâm Thị. Nhưng trước khi mất, anh ấy nói mình phát hiện ra điều gì đó bất thường. Tôi không hiểu khi ấy. Giờ nghĩ lại, có lẽ tai nạn kia… thật sự có người sắp đặt.”
Cô siết chặt bức thư trong tay, hít sâu để kiềm nước mắt. Từng dòng chữ như mũi kim đâm vào tim. Mọi thứ mà cô cố quên, nay lại sống dậy.
Lục Tư Minh bước đến gần, đặt tay lên vai cô. “Cô không cần chịu đựng một mình. Nếu cô muốn, tôi sẽ giúp điều tra.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt. “Tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
Anh nhìn cô rất lâu, giọng thấp đến mức chỉ vừa đủ nghe: “Vì tôi cũng muốn biết… tại sao mọi thứ lại bắt đầu từ ‘Hoàng Hôn’. Và tại sao, khi nhìn thấy bức ảnh của cô, tôi lại thấy… quen thuộc đến thế.”
Câu nói đó khiến tim cô khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng. Quen thuộc. Phải chăng có điều gì đó giữa họ còn sâu hơn cô tưởng?
Cô khẽ gật đầu, giọng khàn: “Nếu anh thật sự muốn giúp, hãy tìm cho tôi tất cả những gì liên quan đến dự án ấy. Tôi cần biết Kha Dực đã phát hiện ra điều gì trước khi mất.”
Anh gật, ánh mắt kiên định. “Được. Tôi sẽ cho người tra.”
Khi anh rời đi, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Tô Nhan nhìn bức thư lần nữa, cảm giác như từng câu từng chữ đang rót vào lòng mình một thứ sức mạnh lạ lùng. Không chỉ là đau thương, mà là khát vọng được biết, được hiểu – và được giải thoát.
Cô mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh khác – bức cuối cùng Kha Dực chụp cho cô, nhưng chưa từng công bố. Ánh sáng trong ảnh mờ ảo, phía sau là mặt trời sắp lặn. Cô mím môi, khẽ nói: “Kha Dực, nếu thật sự có điều gì đó anh muốn nói… tôi sẽ thay anh tìm ra.”
Cô đặt bức ảnh mới Lục Tư Minh chụp bên cạnh bức cũ. Một hoàng hôn của quá khứ, và một của hiện tại. Hai khung cảnh, hai con người, nhưng cùng một ánh sáng.
Ngoài cửa sổ, gió khẽ thổi qua, mang theo hương mưa còn sót lại. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên hai bức ảnh, hòa làm một.
Và trong khoảnh khắc ấy, Tô Nhan cảm thấy như có ai đó đang đứng bên, khẽ nói bên tai: “Cảm ơn cậu đã không quên lời hứa.”
Cô mỉm cười, nụ cười pha lẫn nước mắt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy trái tim mình không còn tê liệt. Nó đang đập, thật sự đập, như thể được đánh thức bởi chính quá khứ.
Một chương mới của cuộc hành trình đã mở ra – không chỉ là tìm kiếm sự thật, mà là đối diện với chính nỗi sợ trong lòng mình.
Và ở đâu đó trong thành phố, Lục Tư Minh đứng bên khung cửa sổ cao tầng, nhìn xuống ánh đèn đêm. Anh rút trong túi ra một tấm ảnh nhỏ – tấm hình cũ đã phai màu, ghi lại khoảnh khắc bên hồ nước, cùng một cô gái quay lưng trong nắng chiều.
Ánh mắt anh trầm xuống. “Kha Dực…” Anh khẽ thì thầm. “Có lẽ chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi.”