Lâm Nhất Linh khẽ hít một hơi thật sâu, nhấc tay kéo cánh cửa sắt vào hậu trường buổi ghi hình. Mùi phấn trang điểm, ánh đèn chói và âm thanh lộn xộn của máy quay đập vào cô như một làn sóng mạnh mẽ. Ngay khoảnh khắc bước chân vào, Nhất Linh đã cảm nhận được sự nhộn nhịp nhưng cũng đầy áp lực của ngành giải trí.
Cô là biên tập viên âm nhạc mới chuyển về thành phố, từng bước đi chập chững nhưng đầy nhiệt huyết. Hôm nay là ngày đầu tiên cô tham gia ghi hình cho chương trình quảng bá album mới của công ty âm nhạc lớn nhất nhì Thượng Hải – và mọi thứ đều khác xa tưởng tượng của cô.
“Nhất Linh à, đây là buổi ghi hình, cẩn thận nhé,” trợ lý của cô nhắc nhở, vừa dẫn cô qua những dây cáp dày đặc và các máy quay đang di chuyển liên tục.
Cô gật đầu, mắt dõi theo những cảnh tượng hỗn độn: nhân viên chạy đi chạy lại, nhạc sĩ thử âm thanh, stylist chỉnh trang phục cho idol, makeup artist vội vã đánh phấn cho từng diễn viên quần chúng… tất cả tạo thành một khung cảnh vừa rối rắm vừa sống động, nơi bất cứ sơ suất nào cũng có thể khiến công việc thất bại.
Nhưng không ai trong số đó khiến cô bận tâm bằng người đứng ở góc sân khấu, bên cạnh dàn nhạc cụ. Anh ta cao ráo, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc đen bóng như mực, khuôn mặt như tạc tượng. Dáng vẻ ấy toát ra một sức hút khiến mọi người xung quanh dường như bỗng nhiên chậm lại.
“Chính là… Tề Dạ?” Nhất Linh thầm nhủ, đôi mắt mở to. Tin đồn về anh – idol hạng A, thần tượng quốc dân – đã lan truyền khắp nơi, nhưng nhìn tận mắt, cô vẫn cảm thấy hơi run. Anh ta nổi tiếng vì lạnh lùng, khó gần, nhưng trong ánh mắt hôm nay, cô thấy một vẻ trầm tư, như đang cân nhắc mọi thứ xung quanh.
Chưa kịp định thần, Nhất Linh đã vấp phải dây cáp, suýt ngã. Một cánh tay lạnh lùng nhanh chóng chụp lấy cô, giữ cho cô khỏi té nhào.
“Cẩn thận,” giọng nam trầm, nhẹ nhàng nhưng sắc bén.
Nhất Linh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh – sâu, thăm thẳm và lạnh lùng. Tim cô đập mạnh. “C… cảm ơn,” cô lí nhí, mặt đỏ bừng.
Anh nhíu mày, chỉ gật nhẹ rồi quay lại nhìn dàn nhạc. Không nói thêm gì. Sự lạnh lùng này khiến cô vừa bị thu hút vừa sợ hãi.
“Anh ấy thật sự… khó gần như người ta nói,” Nhất Linh tự nhủ, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô hít một hơi sâu, quay lại công việc của mình: kiểm tra âm thanh, lịch trình quay, ghi chú các cảnh cần chỉnh sửa. Nhưng tâm trí cô liên tục bị kéo về phía Tề Dạ – cách anh đứng, cách anh tập trung, cả cách anh chỉ gật đầu hoặc lắc nhẹ khi có nhân viên đến báo cáo.
Giữa lúc cô đang mải mê quan sát, trợ lý của cô bước đến, vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhất Linh, nghe nói quản lý muốn gặp bạn gấp. Nghe nói liên quan đến… dự án quảng bá album. Anh Tề Dạ sẽ hợp tác trực tiếp với bạn.”
Nhất Linh há hốc mồm. “Hợp tác trực tiếp… với anh ấy?!” Cô gần như không tin vào tai mình. Hợp tác? Cô chỉ là biên tập viên mới vào nghề, chưa từng làm việc với một idol hạng A nào. Trong khi đó, Tề Dạ là “sao” toàn quốc, ánh mắt lạnh lùng và lịch trình bận rộn, liệu anh ta có muốn để ý đến một cô biên tập viên mới chưa có tên tuổi như cô không?
Buổi họp diễn ra trong một phòng nhỏ bên cạnh hậu trường. Quản lý của công ty ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng có chút ẩn ý: “Nhất Linh, dự án lần này cần sự hợp tác đặc biệt. Tề Dạ sẽ tham gia toàn bộ các cảnh quay quan trọng. Bạn sẽ là người trực tiếp phối hợp với anh ấy để đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Đừng làm anh ấy thất vọng.”
Nhất Linh gật đầu, cố kiềm nén cảm giác hồi hộp và lo lắng. “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Quay lại góc phòng, cô nhìn thấy Tề Dạ đang đứng dựa vào tường, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh như băng. Anh không nói gì, chỉ quan sát cô với vẻ như đang đoán xem cô sẽ ra sao.
Nhất Linh thở dài, tự nhủ: “Được rồi, Nhất Linh. Đây là cơ hội. Hãy chứng minh mình có thể làm được.”
Ngày quay bắt đầu. Cảnh đầu tiên là một cảnh quảng bá MV, nơi Tề Dạ và Nhất Linh phải đứng cạnh nhau, tạo dáng tương tác trước ống kính.
“Chỉ cần tự nhiên, Nhất Linh,” trợ lý nhắc. Nhưng khi cô tiến lại gần, tim cô đập mạnh đến mức cô cảm thấy tay mình run lên. Anh ta đứng đó, cao lớn, ánh mắt thẳng vào cô, và khi cô cười bẽn lẽn… anh ta nhíu mày một cách khó hiểu.
“Cười… ít thôi,” giọng anh trầm, lạnh, nhưng lại có một sức nặng khiến cô không dám cãi.
Cảnh quay diễn ra đầy căng thẳng. Mỗi lần cô nhìn anh, ánh mắt anh như xuyên thấu cô, làm cô vừa lo lắng vừa tò mò. Nhưng cùng lúc, cô nhận ra rằng, nếu không phối hợp với anh, cảnh quay sẽ thất bại. Vì vậy, Nhất Linh cố gắng tập trung, chỉnh dáng, biểu cảm, và dần dần họ tìm thấy nhịp điệu chung.
Buổi quay kết thúc, ánh đèn hậu trường mờ dần, và Tề Dạ tiến lại gần cô lần cuối trước khi rời khỏi. “Ngày mai, cùng chuẩn bị sớm. Đừng để tôi phải nhắc lần nữa.”
Nhất Linh gật đầu, tim vẫn đập loạn nhịp. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu. Có cảm giác rằng anh – người lạnh lùng, khó gần – sẽ trở thành một phần quan trọng trong công việc, và có thể… trong cuộc đời cô.
Khi bước ra khỏi phòng quay, Nhất Linh lặng lẽ thở phào. Cô vừa trải qua một ngày hỗn độn, vừa thú vị, vừa đầy thử thách. Ánh mắt của Tề Dạ vẫn in đậm trong tâm trí cô, và cô tự nhủ: “Có lẽ đây sẽ là một chặng đường dài, đầy áp lực, nhưng cũng… không thể bỏ lỡ.”