Sáng hôm sau, Lâm Nhất Linh thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Mặc dù ngày đầu tiên buổi quay diễn ra tương đối suôn sẻ, nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng trước ánh mắt lạnh lùng và thái độ khó đoán của Tề Dạ. Mỗi lần nhớ lại cách anh đứng cạnh cô, trầm mặc và tập trung tuyệt đối, tim cô lại đập nhanh, vừa sợ hãi vừa tò mò.
“Nhất Linh, hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt,” trợ lý của cô nhắn tin qua điện thoại, kèm theo dòng địa chỉ phòng họp công ty. Cô nhăn mặt, vừa tò mò vừa lo: “Đặc biệt kiểu gì đây…”
Khi Nhất Linh bước vào phòng họp, không khí trầm mặc khiến cô hơi ngạc nhiên. Quản lý, biên tập trưởng và một vài nhân viên cao cấp đã có mặt. Nhưng điều khiến cô suýt bật cười là Tề Dạ cũng đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô như đang thẩm định từng chi tiết.
“Nhất Linh, Tề Dạ,” quản lý bắt đầu, giọng nghiêm nghị, “dự án lần này quan trọng với cả công ty. Do vậy, chúng tôi quyết định rằng cả hai sẽ tham gia một thử thách đặc biệt.”
Nhất Linh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tề Dạ. Anh vẫn giữ im lặng, ánh mắt sâu, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
“Thử thách?” cô hỏi, giọng vừa tò mò vừa lo lắng.
Quản lý cười nhẹ, nhưng ánh mắt sắc bén: “Các cậu sẽ… giả vờ hẹn hò trong suốt chiến dịch quảng bá. Toàn bộ cảnh quay, sự kiện truyền thông, và những buổi phỏng vấn sẽ được dàn dựng sao cho khán giả thấy rằng các cậu là một cặp đôi thật.”
Nhất Linh há hốc mồm, cảm giác tim như ngừng một nhịp. “G… giả vờ hẹn hò?!” Cô thốt lên, vừa bối rối vừa khó chịu.
Tề Dạ vẫn đứng yên, chỉ nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng nhưng ánh lên chút tò mò. “Nghe thú vị,” anh nói nhẹ, giọng trầm nhưng sắc bén, khiến Nhất Linh cảm thấy một luồng áp lực bất ngờ đổ xuống vai mình.
“Thú vị à?” cô hậm hực, cắn môi. “Anh có chắc anh biết việc này không? Chúng ta không chỉ làm việc chung bình thường mà phải… giả vờ yêu nhau trước cả truyền thông và fan hâm mộ!”
Tề Dạ nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Thế nào? Không đủ tự tin à?”
Nhất Linh đỏ mặt, cúi đầu: “Không, không phải không tự tin… chỉ là…” Cô dừng lại, cảm giác vừa bực bội vừa ngại. Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải giả hẹn hò với một idol hạng A, trước máy quay, trước fan và cả báo chí.
Quản lý chen vào: “Đây là cơ hội lớn. Nếu các cậu làm tốt, không chỉ dự án thành công mà cả sự nghiệp của hai người cũng được nâng lên một tầm cao mới. Và… chúng tôi tin rằng hợp tác trực tiếp sẽ giúp các cậu hiểu nhau hơn, giảm xung đột và tăng hiệu quả công việc.”
Nhất Linh nuốt nước bọt, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô biết mình không thể từ chối, vì cơ hội này rất quan trọng. Nhưng cô cũng tự nhủ: “Nếu đã bắt đầu, Nhất Linh à, hãy làm tốt. Cứ coi đây là một thử thách, dù khó khăn.”
Tề Dạ vẫn im lặng, bước tới gần cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. Anh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Tôi hy vọng cô biết cách làm việc với tôi. Không có chỗ cho lỗi lầm.”
Nhất Linh cứng người, tim đập thình thịch. “V… vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Quản lý gật đầu, nở nụ cười vừa hài lòng vừa khích lệ: “Tốt. Ngày mai, các cậu sẽ bắt đầu quay cảnh đầu tiên với chủ đề hẹn hò trước máy quay. Hãy chuẩn bị tâm lý.”
Buổi họp kết thúc, Nhất Linh đứng dậy, lòng rối như tơ vò. Cô không ngờ rằng, chỉ trong một ngày, công việc bình thường lại biến thành một trò chơi đầy áp lực và thử thách tâm lý.
Buổi chiều, khi trở lại phòng làm việc, Nhất Linh mở laptop, cố gắng tìm kiếm các clip về Tề Dạ, cách anh tương tác với fan, biểu cảm trên sân khấu, và mọi thứ liên quan để chuẩn bị cho “vai trò” giả vờ hẹn hò. Càng xem, cô càng thấy anh không chỉ lạnh lùng mà còn khó đoán. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều có thể là một thử thách.
Nhưng không chỉ là áp lực, Nhất Linh còn cảm thấy một thứ gì đó khác lạ: một sự tò mò khó tả, vừa thích vừa lo, về người đàn ông đứng trước mặt cô. Cô tự nhủ: “Phải, đây là một thử thách. Nhưng… cũng là cơ hội để hiểu rõ anh ấy, và… có thể, để thay đổi chính mình.”
Ngày hôm sau, buổi quay cảnh hẹn hò đầu tiên diễn ra tại một quán cà phê sang trọng. Cả đội sản xuất đã dựng mọi thứ hoàn hảo: ánh sáng mềm, không gian lãng mạn, nhạc nền du dương. Nhất Linh bước vào, tim đập nhanh khi nhìn thấy Tề Dạ đang đứng ở bàn, khoác áo vest lịch lãm, mắt dõi theo cô.
“Cô đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi, giọng trầm, hơi khàn nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng đặc trưng.
“V… vâng,” cô lí nhí, cố gắng hít sâu để bình tĩnh. Nhưng khi bước tới bàn, cô bất ngờ vấp phải mép thảm. Tề Dạ nhanh chóng chụp lấy tay cô, kéo nhẹ để tránh té.
“Cẩn thận lần nữa, cô sẽ gặp rắc rối,” anh nói, giọng lạnh nhưng không hoàn toàn nghiêm khắc, như một ánh sáng dịu nhẹ len vào tim cô.
Cảnh quay bắt đầu. Nhất Linh và Tề Dạ phải ngồi đối diện, giả vờ trò chuyện thân mật, cười đùa nhẹ nhàng. Lúc đầu, mọi thứ rất gượng gạo: cô cười hơi quá lố, anh trông thờ ơ và xa cách. Nhưng sau vài lần thử, họ dần tìm được nhịp điệu chung. Ánh mắt Tề Dạ chậm rãi mềm lại khi nhìn cô, đôi môi khẽ cong, nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng.
Nhất Linh nhận ra rằng, dù giả vờ, nhưng cảm giác khi đứng gần anh lại rất khác thường. Một luồng điện lạ chạy qua từng cử chỉ, ánh mắt, khiến tim cô đập nhanh. Cô tự nhủ: “Chỉ là công việc… chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác lại thật đến vậy?”
Kết thúc buổi quay, Nhất Linh thở phào, mồ hôi nhễ nhại. Cô nhìn Tề Dạ, ánh mắt vừa căng thẳng vừa tò mò. Anh nhìn cô, nhếch mép, rồi khẽ nói: “Ngày mai, chúng ta còn nhiều cảnh phải quay. Chuẩn bị tâm lý tốt đi.”
Nhất Linh gật đầu, tim vẫn còn rộn ràng. Cô biết rằng, đây chỉ là khởi đầu – một chặng đường dài, đầy thử thách, giả vờ nhưng cảm xúc dường như đang trở nên thật hơn. Và hơn hết, người đứng bên cô – Tề Dạ – không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là một thử thách… và một bí ẩn chưa thể giải mã.
Khi cô bước ra khỏi quán cà phê, ánh nắng chiều chiếu xuống, Nhất Linh thầm nhủ: “Fake dating… không chỉ là công việc, mà là một cuộc chơi, nơi cả trái tim tôi có thể bị cuốn vào.”