hẹn hò trên sóng nhạc

Chương 13: Buổi tối bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày quay kết thúc sớm hơn dự kiến, Nhất Linh cảm thấy vừa mệt vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc riêng tư bên Tề Dạ trong buổi quay hôm nay khiến trái tim cô loạn nhịp và bối rối, nhưng đồng thời cũng ấm áp vô cùng. Cô thu dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi phim trường.

“Cô về rồi à?” Giọng Tề Dạ vang lên, trầm, lạnh nhưng đầy quan tâm. Anh đứng ngay cạnh cổng ra, khoác áo vest tối màu, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng hơn mọi khi.

“Vâng… tôi về thôi,” Nhất Linh lí nhí, vừa mệt vừa xấu hổ. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập mạnh khi nhìn anh.

Tề Dạ nhíu mày, ánh mắt dò xét: “Cô có mệt không? Tôi có thể đưa cô về nếu cô muốn.”

Nhất Linh đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Cô thầm nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao lại thấy tim mình rung động thế này?”

Cô gật đầu: “V… vâng, cảm ơn anh.”

Trên đường về, không khí giữa hai người có phần im lặng, nhưng không hề căng thẳng. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận được nhịp tim rộn ràng. Nhất Linh nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc gần gũi với Tề Dạ đều khiến cô hiểu rõ hơn con người anh – nghiêm túc, lạnh lùng nhưng dịu dàng, tỉ mỉ nhưng ẩn chứa sự ấm áp.

Khi đến trước cửa căn hộ của Nhất Linh, Tề Dạ đột nhiên nói:

“Cô có muốn đi dạo một chút không? Không cần camera, không cần fan. Chỉ là chúng ta.”

Nhất Linh hơi bất ngờ, tim đập nhanh, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng… tôi muốn.”

Họ đi dọc con đường vắng, ánh đèn đường chiếu xuống tạo khung cảnh lãng mạn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa đêm, khiến không khí trở nên dịu dàng. Nhất Linh cảm thấy tim mình vừa hồi hộp vừa bình yên.

“Cô có biết không?” Tề Dạ bất ngờ lên tiếng, giọng trầm, gần như thì thầm. “Tôi… rất ít khi để ai tiếp cận cảm xúc của mình.”

Nhất Linh nhìn anh, ánh mắt tò mò nhưng cũng đầy quan tâm: “Vậy sao anh lại cho tôi cơ hội này?”

Anh nhếch mép, ánh mắt sâu thẳm: “Bởi vì tôi tin cô có thể hiểu tôi, và… tôi muốn cô biết rằng, tôi không chỉ nghiêm túc trong công việc.”

Nhất Linh đỏ mặt, tim rung lên dữ dội. Cô tự nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao cảm giác này lại khác hẳn?”

Họ dừng chân bên hồ nước, ánh đèn phản chiếu lấp lánh trên mặt hồ. Tề Dạ bất ngờ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay cô. Nhất Linh giật mình, tim đập mạnh, nhưng không rút tay lại. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay anh khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng.

“Anh… sao lại gần tôi như vậy?” cô hỏi, giọng run nhẹ.

Tề Dạ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Để cô biết rằng… tôi ở đây, và sẽ luôn bảo vệ cô.”

Nhất Linh cảm giác tim mình nhói lên. Lời anh không chỉ là sự quan tâm, mà còn là sự thừa nhận cảm xúc một cách âm thầm nhưng rõ rệt. Cô thầm nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao tôi lại thấy trái tim bối rối đến vậy?”

Khoảnh khắc ấy kéo dài, không cần lời nói, chỉ có ánh mắt, sự gần gũi và nhịp tim rộn ràng. Nhất Linh nhận ra rằng, trò chơi giả vờ hẹn hò đã dần trở thành tình cảm thật sự, và khoảnh khắc tối nay là bước ngoặt quan trọng.

Trong lúc dạo quanh hồ, Tề Dạ bất ngờ hỏi:

“Cô… có sợ tôi không?”

Nhất Linh ngạc nhiên, rồi lắc đầu: “Không… nhưng tôi sợ cảm xúc của mình.”

Anh nhếch mép, ánh mắt dịu: “Sợ hãi là bình thường, nhưng đừng để nó chi phối. Chỉ cần thành thật với cảm xúc, mọi thứ sẽ rõ ràng.”

Nhất Linh nhìn anh, cảm giác tim vừa ấm áp vừa lo lắng. Cô nhận ra rằng, gần gũi với anh không chỉ khiến cô rung động mà còn khiến cô cảm thấy bình yên – một cảm giác chưa từng có.

Khi buổi tối dần trôi qua, Tề Dạ đưa Nhất Linh trở về căn hộ. Trước khi chia tay, anh dịu dàng nói:

“Ngủ ngon, Nhất Linh. Hãy giữ trái tim mình cẩn thận… vì tôi sẽ ở bên khi cô cần.”

Nhất Linh đỏ mặt, tim đập mạnh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô thầm nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao lại thấy trái tim mình rung động đến vậy?”

Ngày hôm nay khép lại, nhưng buổi tối bất ngờ chính là bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của họ. Drama bên ngoài, xung đột công việc và khoảnh khắc riêng tư đều đan xen, khiến họ vừa phối hợp ăn ý vừa nhận ra rằng tình cảm dành cho nhau đã trở nên rõ rệt và khó phân rạch ròi.

Nhất Linh nằm trên giường, tim vẫn rộn ràng, nghĩ về ánh mắt dịu dàng, bàn tay ấm áp của Tề Dạ. Cô biết rằng, tình cảm này không chỉ là trò chơi nữa, mà là cảm xúc thật sự, và cô sẵn sàng bước tiếp, dù phía trước vẫn còn nhiều thử thách.

Trong khi đó, Tề Dạ đứng lặng trước cửa, nhìn bóng dáng Nhất Linh khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng. Anh nhận ra trái tim lạnh lùng của mình đang thay đổi, và khoảnh khắc tối nay chính là bước ngoặt khiến anh bắt đầu thừa nhận cảm xúc – dù vẫn chưa dám thừa nhận với chính bản thân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×