Ngày hôm nay bắt đầu với một bầu không khí vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Lâm Nhất Linh thức dậy với cảm giác tim vẫn đập rộn ràng sau khoảnh khắc gần gũi cùng Tề Dạ hôm qua. Cô biết rằng hôm nay sẽ có một cảnh quay ngoài trời dài và phức tạp hơn, đồng thời là buổi gặp gỡ với báo chí và fan hâm mộ. Sự xuất hiện của nhiều người bên ngoài khiến cô vừa háo hức vừa lo lắng.
Nhất Linh chuẩn bị kỹ càng, chọn trang phục thanh lịch, nhẹ nhàng nhưng vẫn nữ tính. Mái tóc được buộc nửa, trang điểm tự nhiên nhưng tươi tắn. Khi soi gương, cô hít sâu và tự nhủ: “Nhất Linh, bình tĩnh. Chỉ là công việc… nhưng hôm nay phải phối hợp hoàn hảo với anh ấy.”
Khi bước vào phim trường, cô nhận thấy Tề Dạ đã có mặt từ sớm. Anh đứng ở góc sân khấu, khoác vest màu xám, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng như mọi khi. Nhìn anh, Nhất Linh vừa hồi hộp vừa thích thú, cảm giác như trái tim đang nhảy loạn nhịp.
“Cô đến sớm vậy?” Giọng anh vang lên, trầm, lạnh nhưng mang theo sự tò mò khó nhận thấy.
“À… tôi muốn chuẩn bị trước,” cô lí nhí, cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Tim cô vẫn đập nhanh.
Cảnh quay hôm nay là cảnh dã ngoại ngoài trời, nơi họ phải thực hiện nhiều cảnh tình cảm gần gũi: cùng đi dạo, cầm tay, trò chuyện và giải quyết các tình huống bất ngờ do đạo diễn tạo ra. Đây là lần đầu tiên Nhất Linh phải diễn xuất cảm xúc gần gũi liên tục trước ống kính.
Máy quay bắt đầu ghi hình. Nhất Linh bước theo Tề Dạ, tim đập mạnh mỗi lần anh nghiêng người, ánh mắt lướt qua cô. Anh dẫn cô đi qua con đường rợp bóng cây, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô, đủ để tim cô rung lên dữ dội.
“Bình tĩnh, theo nhịp tôi,” Tề Dạ nói, giọng trầm, dịu nhưng vẫn nghiêm nghị.
Nhất Linh đỏ mặt, vừa bối rối vừa thích thú: “Anh… nghiêm khắc quá đấy!”
Tề Dạ nhếch mép, ánh mắt thoáng dịu, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Muốn hoàn hảo thì phải nghe tôi.”
Khi họ cùng ngồi nghỉ trên băng ghế gỗ, đạo diễn tạo ra một tình huống giả lập: Nhất Linh phải kể một bí mật nhỏ, trong khi Tề Dạ lắng nghe và phản ứng.
“Anh… tôi…” Nhất Linh lí nhí, tim đập mạnh. “Tôi… lần đầu tiên tham gia một dự án lớn như thế này, và… thật sự lo lắng.”
Tề Dạ im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, trầm mặc nhưng đầy sức hút. Khoảnh khắc tĩnh lặng, nhưng trong ánh mắt anh, Nhất Linh cảm nhận được sự quan tâm.
“Lo lắng là điều bình thường,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. “Cô cần tin vào bản thân và khả năng của mình.”
Nhất Linh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Chưa từng nghe một lời an ủi sắc bén mà dịu dàng như vậy. Cô tự nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao cảm giác lại khác thường?”
Tiếp theo, đạo diễn yêu cầu họ thực hiện cảnh nắm tay nhau đi qua một con đường nhỏ, ánh sáng xuyên qua tán lá, tạo khung cảnh lãng mạn. Nhất Linh hơi run, sợ làm hỏng cảnh quay.
Tề Dạ nhẹ nhàng đưa tay ra, Nhất Linh ngập ngừng, rồi đặt tay vào tay anh. Cảm giác ấm áp và chắc chắn khiến cô không thể rời mắt. Khoảnh khắc này vô tình bị ống kính bắt trọn.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm, gần như thì thầm.
“V… vâng,” cô lí nhí, mặt đỏ bừng. Tim cô vừa loạn nhịp vừa hạnh phúc.
Nhưng ngay lúc này, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một nhóm fan hâm mộ quá khích xuất hiện, lách qua hàng rào bảo vệ, hò hét và giơ điện thoại chụp hình cận mặt Nhất Linh và Tề Dạ. Không khí trở nên hỗn loạn, các nhân viên bảo vệ phải vội chạy tới can thiệp.
Nhất Linh giật mình, suýt ngã. Tề Dạ ngay lập tức bước tới, cánh tay chắn trước, kéo cô sát vào mình. Ánh mắt anh sắc bén, nhìn thẳng vào đám đông, đầy uy lực:
“Lùi ra!” giọng anh trầm, lạnh, khiến đám fan bất ngờ dừng lại một khoảnh khắc.
Nhất Linh cảm thấy tim mình vừa lo lắng vừa an tâm. Trong vòng tay anh, cô cảm nhận được sự bảo vệ tuyệt đối. Cô thầm nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao tôi lại thấy rung động đến thế này?”
Sau khi tình huống được kiểm soát, đạo diễn quyết định tạm nghỉ để mọi người ổn định. Nhất Linh và Tề Dạ bước vào một góc yên tĩnh, thở phào.
“Anh… cảm ơn,” cô nói, giọng nhẹ, mắt nhìn xuống đất.
Tề Dạ không đáp lời ngay, chỉ nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nói: “Cô nên tự bảo vệ bản thân nhiều hơn. Tôi không phải lúc nào cũng có thể đứng ở bên cạnh.”
Nhất Linh đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa ấm áp. Cô biết rằng, anh vừa nghiêm túc vừa quan tâm đến cô theo cách kín đáo nhất.
Buổi chiều, họ tiếp tục quay cảnh dã ngoại. Nhất Linh nhận ra rằng, sự cố vừa rồi đã khiến cả hai hiểu nhau hơn. Cô cảm giác một ranh giới vô hình giữa họ đã bị xóa mờ – không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người đang dần dựa vào nhau.
Trong lúc nghỉ giải lao, Tề Dạ bất ngờ hỏi: “Cô có sợ tôi không?”
Nhất Linh hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu: “Không… nhưng… tôi sợ tình huống bất ngờ xảy ra.”
Anh nhún vai, ánh mắt dịu đi: “Sợ hãi là bình thường, nhưng đừng để nó kiểm soát cảm xúc của mình.”
Nhất Linh nhìn anh, cảm giác tim vừa ấm áp vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao tôi lại thấy trái tim bối rối đến vậy?”
Ngày hôm nay kết thúc với cảnh quay cuối cùng, ánh nắng chiều chiếu xuyên qua tán lá, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Nhất Linh và Tề Dạ cùng bước đi bên nhau, tay chạm nhau nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua nhau đầy ý tứ.
Khi hai người rời khỏi phim trường, Nhất Linh thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô biết rằng sự cố bất ngờ hôm nay không chỉ thử thách khả năng phối hợp mà còn kéo họ xích lại gần nhau hơn, và qua mỗi khoảnh khắc như vậy, tình cảm giữa hai người càng trở nên khó phân rạch ròi.
Trong khi đó, Tề Dạ đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng. Anh biết rằng, trái tim vốn lạnh lùng của mình đang thay đổi, và khoảnh khắc bất ngờ hôm nay chính là bước ngoặt khiến anh thừa nhận cảm xúc – dù anh chưa dám thừa nhận với chính bản thân.
Những sự cố bất ngờ không chỉ mở ra drama bên ngoài, mà còn tạo điều kiện cho chemistry giữa hai người phát triển, khiến họ phải phối hợp, hiểu nhau hơn và dần thừa nhận tình cảm lẫn nhau – điều mà cả hai chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong trò chơi giả vờ hẹn hò này.