hẹn hò trên sóng nhạc

Chương 7: Trái tim bối rối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Nhất Linh thức dậy với một cảm giác lẫn lộn: vừa háo hức vừa lo lắng. Khoảnh khắc gần gũi hôm qua với Tề Dạ vẫn còn in sâu trong tâm trí cô, khiến cô không thể nào quên. Cô thậm chí còn thấy tim mình đập nhanh ngay cả khi chỉ nghĩ về anh.

Nhất Linh chuẩn bị cho buổi quay hôm nay, hít sâu và tự nhủ: “Nhất Linh, hôm nay phải bình tĩnh. Chỉ là công việc… chỉ là giả vờ hẹn hò… nhưng cũng là cơ hội để hiểu anh ấy hơn.”

Khi bước vào phim trường, cô nhận ra Tề Dạ đã có mặt từ sớm. Anh đứng ở góc sân khấu, khoác áo vest màu đen, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. Nhìn anh, cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa thích thú.

“Cô đến sớm vậy?” giọng anh vang lên, trầm, lạnh nhưng có chút tò mò.

“À… tôi muốn chuẩn bị trước,” cô lí nhí, cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tim cô vẫn đập rộn ràng.

Cảnh quay hôm nay là một buổi dã ngoại ngoài trời, nơi Nhất Linh và Tề Dạ phải thực hiện nhiều cảnh tương tác gần gũi: cầm tay, trò chuyện thân mật, và cùng nhau giải quyết một số tình huống bất ngờ do đạo diễn tạo ra. Đây là lần đầu tiên cô phải thực sự thể hiện cảm xúc gần gũi trước ống kính.

Máy quay bắt đầu ghi hình. Nhất Linh bước theo Tề Dạ, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi lần anh nghiêng người, ánh mắt lướt qua cô. Anh dẫn cô đi dọc con đường rợp bóng cây, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô, vừa đủ để tim cô rung lên.

“Cô bình tĩnh, theo nhịp tôi,” Tề Dạ nói, giọng trầm, dịu nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị.

Nhất Linh đỏ mặt, vừa bối rối vừa thích thú: “Anh… nghiêm khắc quá đấy!”

Tề Dạ nhếch mép, ánh mắt thoáng dịu, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Muốn hoàn hảo thì phải nghe tôi.”

Khi họ cùng ngồi nghỉ trên băng ghế gỗ, đạo diễn tạo ra một tình huống giả lập: Nhất Linh phải kể một bí mật nhỏ, trong khi Tề Dạ lắng nghe và phản ứng.

“Anh… tôi…” Nhất Linh lí nhí, tim đập mạnh. “Tôi… lần đầu tiên tham gia một dự án lớn như thế này, và… tôi thật sự lo lắng.”

Tề Dạ im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, trầm mặc nhưng đầy sức hút. Một khoảnh khắc tĩnh lặng, nhưng trong ánh mắt anh, Nhất Linh cảm nhận được sự quan tâm.

“Lo lắng là điều bình thường,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. “Cô cần tin vào bản thân và khả năng của mình.”

Nhất Linh đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Cô chưa từng nghe một lời an ủi nhẹ nhàng mà sắc bén như vậy. Cô tự nhủ: “Chỉ là công việc… nhưng sao cảm giác lại khác thường?”

Tiếp theo, đạo diễn yêu cầu họ thực hiện một cảnh nắm tay nhau đi qua một con đường nhỏ, ánh sáng chiếu qua tán lá tạo khung cảnh lãng mạn. Nhất Linh hơi run, sợ mình sẽ làm hỏng cảnh quay.

Tề Dạ nhẹ nhàng đưa tay ra, Nhất Linh ngập ngừng, rồi đặt tay vào tay anh. Cảm giác ấm áp và chắc chắn khiến cô không thể rời mắt. Khoảnh khắc này vô tình bị ống kính bắt trọn, ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn cô khiến tim cô rung lên dữ dội.

“Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng trầm, gần như là thì thầm.

“V… vâng,” cô lí nhí, mặt đỏ bừng. Cô cảm giác tim mình vừa loạn nhịp vừa hạnh phúc.

Sau cảnh quay này, Nhất Linh và Tề Dạ tiếp tục quay nhiều cảnh tình cảm khác: cùng nhau chọn trái cây ở quầy dã ngoại, cười đùa khi gặp những tình huống bất ngờ, và cùng nhau trải nghiệm một số thử thách do đạo diễn đặt ra. Mỗi khoảnh khắc, dù là diễn xuất, đều khiến hai người xích lại gần nhau hơn.

Nhất Linh nhận ra rằng, càng gần gũi với Tề Dạ, cô càng hiểu rõ con người anh: nghiêm túc, lạnh lùng nhưng chu đáo, tỉ mỉ nhưng ẩn chứa sự ấm áp. Cô tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ là idol hạng A, mà còn là một người đàn ông mà tôi muốn tìm hiểu.”

Trong khi đó, Tề Dạ cũng nhận ra rằng, Nhất Linh không chỉ là một đồng nghiệp thông minh và kiên nhẫn, mà còn có một sức hút kỳ lạ khiến anh không thể thờ ơ. Anh muốn bảo vệ cô, muốn gần cô hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách vì danh tiếng và bản tính lạnh lùng.

Buổi chiều, họ ngồi nghỉ dưới bóng cây, uống nước. Nhất Linh nhìn Tề Dạ, lòng đầy hỗn độn: vừa bối rối, vừa thích thú, vừa lo lắng về cảm xúc của bản thân.

“Anh… sao hôm nay trông khác thường?” cô thốt lên, tim đập nhanh.

Tề Dạ nhíu mày, ánh mắt thoáng dịu, nhưng giọng vẫn trầm: “Không khác. Cô nhìn nhầm.”

Nhưng trong lòng cô, cảm giác ấm áp vẫn lan tỏa. Dù anh không thừa nhận, nhưng cách anh quan sát, cách anh chăm sóc, ánh mắt dịu dàng thoáng qua… tất cả đều khiến cô rung động.

Khi buổi quay kết thúc, Nhất Linh bước ra khỏi phim trường, ánh nắng cuối chiều chiếu qua tán cây, cô thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô biết rằng trò chơi giả vờ hẹn hò này đang kéo cô và Tề Dạ xích lại gần nhau hơn, và qua mỗi khoảnh khắc gần gũi, cô dần nhận ra tình cảm thật sự đang nảy sinh.

Trong khi đó, Tề Dạ đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng. Anh biết, trái tim vốn lạnh lùng của anh đang dần thay đổi. Và khoảnh khắc gần gũi hôm nay chính là bước khởi đầu để anh thừa nhận cảm xúc của mình – dù anh chưa dám thừa nhận với chính bản thân.

Những khoảnh khắc này mở ra một mạch mới cho drama và romance, nơi công việc và tình cảm đan xen khó phân rạch ròi, và cả hai sẽ phải đối mặt với những thử thách cảm xúc ngày càng sâu sắc hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×