Sài Gòn về đêm luôn mang một vẻ đẹp rất riêng, vừa ồn ào náo nhiệt, vừa ẩn chứa những góc khuất tĩnh lặng đến lạ. Những ánh đèn đủ màu sắc từ các tòa nhà cao tầng hắt xuống, hòa lẫn với tiếng xe cộ vội vã, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong còn thức khuya. Đó là cái chất riêng của thành phố này, cái chất mà Minh đã quá quen thuộc, bởi anh là một phần của nó, một thám tử tư chuyên lật mở những góc khuất bị che giấu.
Tối đó, Minh đang ngồi trong văn phòng nhỏ của mình, bên ly cà phê đen đặc và màn hình máy tính chi chít những dòng thông tin. Ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên gương mặt góc cạnh của anh, làm nổi bật chòm râu quai nón tỉa gọn gàng và cặp kính cận thường trực trên sống mũi. Minh cao ráo, dáng người vạm vỡ của dân gymer, dù mặc chiếc áo thun đen ôm sát thân hình săn chắc nhưng vẫn toát lên vẻ bí ẩn, trầm tư. Anh đang mày mò về một vụ án mới, một vụ mất tích bí ẩn của một nữ kiến trúc sư trẻ tuổi tên Mai, người đã biến mất không một dấu vết sau một cuộc họp quan trọng.
Tiếng chuông điện thoại chợt reo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh. Anh nhấc máy, giọng nói trầm ấm, pha chút mệt mỏi: "Minh đây, nghe."
Đầu dây bên kia là giọng của ông Trọng, một khách hàng quen thuộc của anh. "Minh à, tôi có một vụ này gấp lắm. Cô Mai, kiến trúc sư mà tôi kể cho cậu đó, cô ấy mất tích rồi. Cảnh sát đang vào cuộc nhưng tôi không tin tưởng lắm. Cậu giúp tôi tìm cô ấy được không?". Giọng ông Trọng đầy vẻ lo lắng.
Minh nhíu mày. Vụ mất tích này nghe có vẻ không đơn giản. Một nữ kiến trúc sư tài năng, biến mất giữa thành phố đông đúc như vậy, chắc chắn không phải là một vụ bình thường. Anh nhận lời, bắt đầu thu thập thông tin từ ông Trọng.
Sáng hôm sau, Minh bắt đầu công việc. Anh đến hiện trường cuối cùng mà cô Mai được nhìn thấy – một tòa nhà văn phòng cao cấp đang trong quá trình hoàn thiện. Mùi sơn mới, xi măng trộn lẫn trong không khí, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo, vắng lặng. Anh đi một vòng, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào mà cảnh sát có thể đã bỏ sót.
Khi đang kiểm tra camera an ninh ở hành lang, Minh bất ngờ chạm mặt một người phụ nữ. Cô ấy cao ráo, dáng người cân đối chuẩn 3 vòng, mái tóc ngang vai màu hạt dẻ bồng bềnh. Cô mặc một chiếc váy mini zip màu đen, trông vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ. Gương mặt cô rất xinh đẹp, đôi mắt sắc sảo, đầy vẻ thông minh và kiên nghị. Đó là Lan, một nhà báo điều tra nổi tiếng với những bài viết gai góc, luôn đi tìm sự thật.
Lan cũng đang cầm máy ảnh, chụp lia lịa các góc của tòa nhà. Cô nhìn thấy Minh, ánh mắt có chút nghi ngờ. "Anh là ai? Sao lại ở đây?" Lan hỏi thẳng, giọng nói dứt khoát.
Minh không trả lời ngay, anh nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa sự dò xét. "Cô cũng ở đây vì vụ cô Mai mất tích?".
Lan nhếch mép: "Chuyện của tôi không liên quan đến anh. Anh là cảnh sát?".
Minh lắc đầu: "Tôi là thám tử tư. Còn cô, nhà báo Lan, đúng không? Nghe nói cô cũng đang theo đuổi vụ này?".
Ánh mắt Lan lóe lên vẻ bất ngờ. Cô không ngờ Minh lại biết mình. "Anh biết tôi?".
"Sài Gòn này nhỏ lắm. Những người đặc biệt thường biết nhau", Minh trả lời, giọng có chút bông đùa. "Dù sao thì, có vẻ chúng ta có chung mục tiêu. Có lẽ chúng ta có thể hợp tác?".
Lan cười khẩy: "Tôi không quen hợp tác với những người tôi không tin tưởng. Đặc biệt là thám tử tư".
"Tôi cũng không quen hợp tác với những người quá tự tin vào bản thân. Đặc biệt là nhà báo", Minh đáp lại, giọng điệu có chút khiêu khích.
Tuy lời nói có vẻ đối đầu, nhưng trong ánh mắt của cả hai đều có sự tò mò và một chút ngưỡng mộ ngầm. Họ đều là những người đi tìm sự thật, dù cách làm có khác nhau.
Minh tiếp tục công việc của mình, và Lan cũng vậy. Họ cứ như hai đường thẳng song song, đi cùng một hướng nhưng không chạm vào nhau. Tuy nhiên, trong quá trình điều tra riêng, cả hai đều phát hiện ra những điểm bất thường mà cảnh sát dường như đã bỏ qua. Minh tìm thấy một vết xước nhỏ trên sàn nhà gần cửa thoát hiểm, mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Còn Lan, cô phát hiện ra một chi tiết lạ trong bức ảnh cuối cùng mà cô Mai đăng trên mạng xã hội, một vật thể nhỏ bé phản chiếu trong gương mà không ai để ý.
Những phát hiện này khiến họ nhận ra rằng vụ mất tích không hề đơn giản. Có một thế lực nào đó đang cố tình che giấu sự thật. Và điều này đã vô tình đẩy họ vào cùng một con đường.
Một đêm nọ, khi Minh đang theo dõi một đối tượng khả nghi ở một khu chung cư cũ, anh bất ngờ nhìn thấy Lan cũng đang ở đó. Cô đang lén lút tiếp cận một căn hộ. Minh cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Cô gái này không chỉ đơn thuần là một nhà báo, cô ấy còn rất liều lĩnh.
Trong lúc Lan đang cố gắng mở cửa căn hộ, bỗng dưng một bóng đen xuất hiện từ phía sau, định tấn công cô. Minh không kịp suy nghĩ, anh lao tới, đẩy Lan sang một bên và ra đòn với kẻ tấn công. Đó là một gã đàn ông to lớn, đeo khẩu trang kín mít. Hắn ta phản ứng rất nhanh, có vẻ là người có võ.
Minh và gã đàn ông giao đấu kịch liệt. Lan, dù bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô rút điện thoại ra, định gọi cảnh sát. Nhưng gã đàn ông đã nhanh tay hơn, hắn rút dao ra và lao về phía Lan.
Minh hét lên: "Cẩn thận!". Anh lao đến đỡ đòn, con dao sượt qua cánh tay anh, để lại một vết cắt sâu. Gã đàn ông thấy không thể tiếp tục, liền bỏ chạy.
Lan nhìn vết thương trên tay Minh, ánh mắt cô đầy lo lắng. "Anh có sao không?" Cô hỏi, giọng run run.
Minh lắc đầu, máu từ vết thương bắt đầu thấm ra chiếc áo đen của anh. "Không sao. Cô có sao không?".
Trong khoảnh khắc đó, giữa màn đêm Sài Gòn, giữa những con hẻm chật hẹp và nguy hiểm, họ nhận ra rằng họ không còn là những người xa lạ, những đối thủ cạnh tranh nữa. Họ đã trở thành những đồng minh, những người cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Một sợi dây liên kết vô hình đã được hình thành giữa họ, không chỉ bởi vụ án, mà còn bởi những cảm xúc bất ngờ vừa nảy nở trong tim. Đó là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu và bí ẩn, nơi bóng đêm Sài Gòn sẽ chứng kiến những hẹn ước giữa hư vô.