hẹn ước trăm năm

Chương 1: Gặp nhau trong một chiều mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng sáu, mùa mưa đầu hạ. Thành phố xôn xao bởi những cơn mưa rào bất chợt, chẳng báo trước cũng chẳng kịp né tránh. Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, trên những tán cây xanh non mướt, rồi vội vã chảy xuống đường tạo thành từng vệt nước loang loáng ánh đèn xe.

Hạ An đang co ro đứng nép bên hiên một cửa hàng tiện lợi. Cô quàng chặt chiếc khăn len mỏng quanh cổ, gương mặt nhỏ nhắn hằn rõ sự bối rối. Vội đi từ thư viện về, cô quên mất mang ô, mà cơn mưa thì bất chợt như trò đùa. Hàng quán bên đường đông nghịt những người trú mưa, tiếng cười nói chen lẫn tiếng còi xe, tiếng mưa rơi khiến lòng người thêm nôn nao.

Đôi giày vải của cô đã ướt sũng. Hạ An khẽ thở dài, đưa mắt nhìn dòng người ngược xuôi trước mặt. Chẳng biết bao giờ cơn mưa này mới dứt.

Giữa lúc ấy, một bóng người xuất hiện, tiến lại gần. Anh cao gầy, mái tóc hơi rối, chiếc áo sơ mi trắng giản dị dính lấm tấm nước mưa. Trong tay anh là một chiếc ô đen đang mở ra, từng hạt nước lăn xuống mép ô, rơi tí tách xuống mặt đường.

Người con trai dừng lại ngay trước mặt Hạ An, đôi mắt đen sâu lắng nhìn cô:

— Cậu cũng không mang ô à?

Câu hỏi đơn giản, nhưng giọng nói trầm ấm kia khiến trái tim cô thoáng khựng lại.

— Ừm… — Hạ An ngập ngừng, đôi má khẽ ửng đỏ. — Tôi quên mất.

Anh cười nhẹ, nụ cười không quá rực rỡ nhưng khiến trời mưa bỗng trở nên bớt ảm đạm. Anh nghiêng chiếc ô về phía cô, giọng nói dịu dàng:

— Nếu không ngại, đi cùng tôi một đoạn nhé.

Hạ An thoáng do dự. Từ bé đến lớn, cô vốn sống khép kín, không mấy khi bắt chuyện với người lạ. Nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… đều mang lại cảm giác rất an toàn.

Cô khẽ gật đầu.

Hai người sánh bước dưới chiếc ô nhỏ. Ban đầu, cả hai giữ một khoảng cách. Đường phố ngập nước, xe cộ lao vùn vụt qua, sóng nước bắn tung tóe. Người con trai khẽ nghiêng ô thêm về phía cô, khiến bờ vai mình lấm tấm mưa.

— Tôi là Minh Khoa, sinh viên năm ba ngành kiến trúc. — Anh chủ động giới thiệu.

— Hạ An. Tôi học năm hai, khoa Văn học. — Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.

Anh gật gù, ánh mắt lóe lên chút thú vị:

— Văn học sao? Không ngạc nhiên, vì cậu nói chuyện nghe có vẻ rất dịu dàng.

Cô bật cười khẽ, không biết vì lời khen hay vì cách anh nói quá thản nhiên. Từ bao giờ mà cuộc trò chuyện lại trở nên tự nhiên như thế?

Con đường trước mặt phủ đầy ánh đèn đường vàng nhạt. Họ đi qua những gánh hàng rong, qua cả mùi thơm của ngô nướng, khoai nướng len lỏi trong mưa. Có đôi lúc, Hạ An bất giác quay sang, nhìn thấy gương mặt anh nghiêng nghiêng trong ánh đèn, đôi mắt tập trung nhìn phía trước, vừa trầm mặc vừa ấm áp.

Cảm giác thật lạ lùng, như thể họ đã quen từ rất lâu.

— Cậu thường xuyên ghé thư viện à? — Anh hỏi, phá tan khoảng lặng.

— Ừ. Tôi thích sách. Ngày nào rảnh cũng tới đó. — Hạ An đáp, rồi quay sang: — Còn cậu?

— Tôi cũng đến đó để tìm tài liệu. Hôm nay vừa nộp xong bản thiết kế, tiện ghé qua. Không ngờ lại gặp cậu.

Lời nói ấy khiến cô thoáng sững. Lần đầu tiên gặp gỡ, mà anh lại nói như thể là một sự sắp đặt của số phận. Cô mím môi, tim khẽ run.

Cơn mưa vẫn chưa tạnh, nhưng dường như chẳng còn quá lạnh lẽo.

Khi đến ngã rẽ, Hạ An dừng lại:

— Tôi tới rồi. Cảm ơn cậu đã che ô giúp.

Minh Khoa dừng bước, nhìn ngôi nhà nhỏ trước mặt, rồi quay sang cô. Anh im lặng vài giây, sau đó lấy ra từ túi một mảnh giấy, ghi nhanh số điện thoại.

— Đây là số của tôi. Nếu có hôm nào cậu lại quên mang ô, gọi cho tôi. Tôi sẽ đến.

Câu nói ấy khiến trái tim Hạ An khẽ run lên. Một sự quan tâm giản đơn, mà lại ấm áp đến lạ thường.

Cô nhận tờ giấy, ngập ngừng cất vào túi áo. Lúc ngẩng lên, anh đã quay lưng đi, dáng người cao gầy dần khuất sau màn mưa.

Chỉ còn lại cô đứng đó, nghe tim mình đập nhanh hơn từng nhịp.

Lần đầu gặp gỡ, trong một chiều mưa, nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×