hẹn ước trăm năm

Chương 2: Quán cà phê nhỏ cuối phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con phố nhỏ nơi Hạ An ở có một quán cà phê nằm nép mình nơi góc ngã tư. Tấm biển gỗ treo cao với dòng chữ viết tay: “The Memory” – Ký ức. Quán không lớn, chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ cũ, mùi hương cà phê rang xay quyện với hương bánh ngọt thoảng bay trong gió, tạo nên cảm giác bình yên khó tả.

Hạ An làm thêm ở đây từ đầu năm hai. Công việc đơn giản: pha chế những món uống cơ bản, ghi order, dọn bàn. Lương không cao nhưng đủ để cô xoay sở một phần sinh hoạt phí, và quan trọng hơn cả, nơi đây mang lại cho cô một khoảng trời riêng.

Buổi chiều hôm ấy, sau giờ học, Hạ An quay lại quán, thay bộ đồng phục màu nâu nhạt rồi bắt tay vào công việc. Trời vừa tạnh mưa, không khí còn thoảng hương ẩm ướt, nên khách vào quán khá đông.

Cô thoăn thoắt pha chế, lâu lâu lại lén nhìn ra khung cửa kính đọng đầy giọt nước, tâm trí bất giác nhớ lại bóng dáng người con trai dưới chiếc ô đen chiều hôm qua. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy… cứ quanh quẩn trong đầu cô. Lần đầu tiên, một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lại khiến tim cô rung động đến vậy.

— An, mang trà sữa ra bàn số 3 giúp chị! — Giọng chị chủ quán gọi.

— Vâng!

Hạ An đặt ly trà sữa lên khay, bước nhanh ra ngoài. Bàn số 3 nằm cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng nhạt xuyên qua, tạo nên vệt sáng ấm áp. Và rồi, cô sững lại.

Ngồi đó không ai khác chính là Minh Khoa.

Anh mặc chiếc áo khoác mỏng màu xám, trước mặt đặt một quyển sách dày, nhưng đôi mắt lại đang nhìn lơ đãng ra ngoài trời. Ánh sáng chiều nghiêng qua ô cửa, rọi lên gương mặt anh, trầm tĩnh mà lặng lẽ.

Hạ An khẽ hít một hơi, bước tới, đặt cốc trà xuống bàn.

— Của anh đây.

Minh Khoa giật mình, ngẩng lên. Khi nhìn thấy cô, đôi mắt vốn trầm tĩnh lập tức sáng lên, môi khẽ nhếch thành nụ cười:

— Là cậu?

— Ừ… trùng hợp thật. — Hạ An gượng gạo cười.

— Không ngờ cậu làm việc ở đây. — Anh cười nhẹ. — Quán cà phê này tôi đi ngang mấy lần, hôm nay tiện ghé, không ngờ lại gặp cậu.

Trong lòng Hạ An thoáng xao động. Đúng là thành phố rộng lớn, vậy mà hai người liên tiếp chạm mặt. Chẳng lẽ, đây thực sự là sắp đặt của định mệnh?

— Cậu đọc sách gì thế? — Cô hỏi, ánh mắt lướt qua quyển sách dày.

— Sách kiến trúc. Nhưng mà… hình như khó hơn tôi nghĩ. — Anh cười tự trào. — Tôi ghé đây để tìm không gian yên tĩnh, không ngờ có thêm cả… “người quen”.

Câu nói nửa đùa nửa thật khiến Hạ An bật cười. Cô thoáng cảm thấy khoảng cách giữa họ đã bớt xa lạ.

Khách ra vào liên tục, Hạ An lại bận rộn với công việc. Nhưng cứ mỗi lần đi ngang bàn số 3, cô đều lén nhìn anh. Minh Khoa ngồi đó, đôi khi ghi chép gì đó vào cuốn sổ, đôi khi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt anh chăm chú, dáng vẻ trầm tư đầy thu hút.

Khoảng hơn một tiếng sau, khi quán đã bớt đông, Minh Khoa gọi thêm một ly cà phê đen. Hạ An đem ra, anh khẽ gật đầu cảm ơn, rồi bất chợt lên tiếng:

— Cậu ngồi cùng một lát chứ?

Cô thoáng ngập ngừng. Nhưng hôm nay ca làm cũng đã sắp hết, chị chủ quán lại đang bận dọn bàn, nên Hạ An khẽ gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện.

— Tôi tò mò, sao cậu lại chọn học Văn học? — Anh hỏi, giọng điềm đạm.

Hạ An nhìn vào cốc nước, ngón tay khẽ xoay chiếc thìa nhỏ:

— Tôi thích chữ nghĩa từ nhỏ. Viết khiến tôi cảm thấy mình được sống một lần nữa, trong một thế giới khác. Có lẽ, tôi muốn trở thành tác giả.

— Tác giả? — Ánh mắt Minh Khoa lóe lên sự thích thú. — Vậy sau này tôi có thể thấy sách của cậu bày trên giá ư?

— Nếu đủ may mắn. — Cô mỉm cười.

Anh gật đầu, rồi chậm rãi nói:

— Tôi nghĩ cậu sẽ làm được. Người yêu sách thường có đôi mắt sáng như cậu.

Câu nói khiến Hạ An ngẩn người. Cô không quen với những lời khen trực tiếp, tim bỗng đập nhanh hơn, mặt nóng bừng. Cô cúi xuống, giấu đi sự ngượng ngùng.

Để che giấu, cô hỏi lại:

— Còn cậu? Sao chọn kiến trúc?

Minh Khoa tựa lưng vào ghế, nhìn xa xăm:

— Tôi muốn xây những ngôi nhà. Không phải nhà cao tầng hào nhoáng, mà là nơi ai đó gọi là “tổ ấm”. Tôi nghĩ… mỗi bản vẽ của mình đều là một câu chuyện về con người.

Hạ An lặng lẽ nghe, ánh mắt dần trở nên ấm áp. Cô chưa từng nghĩ một sinh viên kiến trúc lại nói về nghề nghiệp bằng giọng trầm lắng đến thế. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy giữa họ có một sự đồng điệu: cả hai đều đang theo đuổi ước mơ, đều khao khát kiến tạo một thế giới tốt đẹp bằng cách riêng của mình.

Ngoài cửa sổ, trời lại lất phất vài hạt mưa, nhưng trong quán, không khí dường như ấm áp hơn.

Khi đồng hồ điểm bảy giờ, ca làm của Hạ An kết thúc. Cô thay đồng phục, khoác chiếc áo khoác mỏng, chuẩn bị ra về. Bất ngờ, Minh Khoa đứng dậy, tiến lại gần:

— Về cùng nhau nhé?

Câu nói đơn giản, nhưng mang theo sự tự nhiên như thể đã quen từ lâu. Hạ An khẽ chần chừ, rồi gật đầu.

Cả hai bước ra phố. Lúc này, mưa chỉ còn lất phất, những hạt nước nhỏ li ti bám lên tóc, lên vai áo. Minh Khoa mở ô, lần nữa che cho cô.

Con đường về nhà không xa, nhưng với Hạ An, dường như từng bước chân đều trở nên đặc biệt. Cô nghe tiếng mưa rơi, nghe cả nhịp tim mình rộn ràng. Bên cạnh là dáng người cao gầy, bước đi chậm rãi, đôi khi khẽ nghiêng ô về phía cô, khiến vai anh lại ướt sũng.

— Sao cậu cứ che ô về phía tôi mãi thế? — Cô bất giác hỏi.

Anh quay sang, ánh mắt sáng rực dưới ánh đèn đường:

— Vì tôi không muốn cậu ướt.

Câu trả lời giản dị, nhưng khiến tim Hạ An đập loạn. Cô không nói gì thêm, chỉ cúi đầu bước tiếp, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ khó kìm.

Đêm ấy, khi nằm trên giường, Hạ An lật qua lật lại mảnh giấy ghi số điện thoại anh đưa hôm trước. Cô do dự rồi lưu lại trong máy. Ngón tay dừng lại trên màn hình điện thoại thật lâu, nhưng cuối cùng cô không nhắn tin.

Cô sợ rằng, nếu làm vậy, mọi thứ đẹp đẽ này sẽ tan biến như một giấc mơ.

Chỉ là… cô không hề biết, ở một nơi khác trong thành phố, Minh Khoa cũng đang ngồi bên bàn học, nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên số điện thoại của cô. Anh cũng không dám gọi, chỉ mỉm cười, rồi cẩn thận lưu lại.

Cả hai đều không hay, rằng định mệnh đã khẽ buộc thêm một sợi dây vô hình giữa họ, từ quán cà phê nhỏ cuối phố, từ một chiều mưa giản dị, và từ những nụ cười còn e dè chưa kịp gọi thành tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×