Năm năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Hạ An bây giờ đã khác. Không còn là cô sinh viên vụng về năm nào, cô đã trở thành một biên tập viên sách tại một nhà xuất bản nhỏ. Ngày ngày, cô sống trong thế giới chữ nghĩa, tìm niềm vui trong từng bản thảo. Thỉnh thoảng, khi gấp cuốn sổ ghi chép lại, cô mỉm cười: “Mình đã đi xa hơn những gì từng nghĩ.”
Thành phố vẫn ồn ào, nhưng nhịp sống của cô đã yên bình. Những năm qua, Thiên vẫn luôn là người bạn bên cạnh, nhưng cả hai vẫn chỉ dừng lại ở sự đồng hành chứ chưa một lần bước thêm. Hạ An không vội. Trái tim cô đã học cách kiên nhẫn, và cả cách chờ đợi.
Hôm ấy, một buổi chiều tháng ba, bầu trời lất phất mưa bụi. Hạ An được phân công tham dự buổi ra mắt sách của một tác giả trẻ triển vọng. Cô đến hội trường từ sớm, sắp xếp ghế, kiểm tra máy chiếu, rồi ngồi vào hàng ghế khách mời.
Sự kiện bắt đầu. Người dẫn chương trình mỉm cười giới thiệu:
— Xin chào quý vị, hôm nay chúng ta vinh dự chào đón tác giả trẻ Minh Khoa, với cuốn tiểu thuyết đầu tay gây tiếng vang: “Dưới ánh trăng năm ấy.”
Tim Hạ An khựng lại.
Cái tên ấy… đã từng là cả một bầu trời trong tim cô.
Một bóng dáng quen thuộc bước lên sân khấu. Người đàn ông cao gầy, trong bộ vest giản dị, gương mặt đã chín chắn hơn, ánh mắt sáng nhưng không còn vô tư như xưa. Đó là Minh Khoa.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh như lùi xa. Chỉ còn nhịp tim Hạ An dồn dập vang lên, như muốn nhắc nhở rằng năm năm qua chưa đủ để xóa nhòa hình bóng ấy.
Minh Khoa bắt đầu buổi chia sẻ. Giọng anh trầm ổn, chững chạc, nhưng vẫn giữ chút ấm áp ngày nào. Anh nói về hành trình viết lách, về những khó khăn, và cả nguồn cảm hứng đã dẫn anh đến với văn chương.
— Có những ký ức, dù muốn quên, chúng ta vẫn mang theo. Nhưng thay vì để nó làm mình đau, tôi chọn viết ra. Vì tôi tin rằng, chữ nghĩa có thể chữa lành.
Ánh mắt anh thoáng lướt qua đám đông, rồi bất chợt dừng lại. Cái nhìn ấy chỉ kéo dài vài giây, nhưng đủ để Hạ An biết rằng… anh đã thấy cô.
Tim cô nhói lên, run rẩy, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi yên lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Sau buổi ra mắt, khán phòng dần thưa người. Hạ An định lặng lẽ rời đi thì phía sau vang lên giọng nói trầm quen thuộc:
— An… phải không?
Cô khựng lại. Toàn thân run rẩy. Chậm rãi quay đầu, cô bắt gặp đôi mắt mà suốt bao năm qua cô vừa muốn quên, vừa không thể nào quên.
Minh Khoa đứng đó, trong ánh đèn vàng của hành lang, ánh mắt chan chứa sự ngạc nhiên lẫn bồi hồi.
— Đúng là cậu rồi. — Anh khẽ cười, giọng trầm run. — Năm năm rồi…
Khoảnh khắc ấy, bao ký ức ùa về như thác lũ: tiếng cười nơi sân trường, buổi dã ngoại, lời hứa dưới ánh trăng, đêm chia tay đầy nước mắt.
Hạ An khẽ đáp, giọng run như gió:
— Ừ… lâu quá rồi, Khoa.
Cả hai lặng im. Xung quanh, dòng người vẫn đi qua, tiếng ồn ào của thành phố vẫn vang vọng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai trái tim từng lạc mất nhau, nay bất ngờ đối diện.
Minh Khoa mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như mang cả trời ký ức:
— Tôi đã luôn nghĩ, nếu một ngày gặp lại, tôi sẽ nói gì. Nhưng giờ đây… có lẽ, chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi đã thấy đủ.
Hạ An cúi đầu, che giấu đôi mắt ươn ướt. Cô không biết nên cười hay nên khóc. Chỉ biết rằng, trái tim tưởng đã bình yên, nay lại thổn thức như ngày đầu gặp gỡ.
Đêm hôm đó, Hạ An nằm trong căn phòng nhỏ, lòng không thể yên. Cô biết, sự gặp lại này không phải ngẫu nhiên. Định mệnh, một lần nữa, đưa họ trở về quỹ đạo của nhau.
Câu hỏi duy nhất còn bỏ ngỏ: Liệu lần này, họ có dám nắm tay nhau bước tiếp?