Thời gian có lẽ là liều thuốc duy nhất có thể làm mờ đi những vết thương trong lòng. Sau đêm chia tay đầy nước mắt, Hạ An tưởng rằng mình sẽ không thể đứng dậy được nữa. Nhưng rồi, cuộc sống vẫn trôi, guồng quay học tập, bạn bè và những lo toan thường nhật buộc cô phải tiến về phía trước.
Mỗi sáng, khi ánh nắng lọt qua khung cửa sổ ký túc xá, Hạ An tự nhủ: “Hôm nay sẽ ổn thôi.” Và cô bắt đầu tập sống như chưa từng có một vết nứt nào trong trái tim.
Thiên xuất hiện nhiều hơn trong những ngày ấy. Anh không ồn ào, không vồ vập, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Khi cô im lặng, anh cũng im lặng. Khi cô mỉm cười, anh sẽ pha trò để nụ cười ấy lâu hơn một chút.
Một buổi chiều, khi cả hai ngồi trong quán cà phê nhỏ ven đường, Thiên đưa cho cô một quyển sổ bìa da màu nâu:
— Cho cậu đấy.
Hạ An ngạc nhiên mở ra. Bên trong là những trang giấy trắng tinh, chỉ có ở trang đầu tiên là một dòng chữ nắn nót:
“Mỗi ngày, hãy viết lại một điều khiến cậu cảm thấy biết ơn. Đến một ngày nào đó, cậu sẽ thấy cuộc sống không chỉ toàn nỗi buồn.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Thiên. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim đang rạn nứt của cô bỗng như được xoa dịu.
Thời gian dần trôi, những vết thương trong lòng Hạ An không còn nhói buốt như trước. Thay vào đó là sự bình thản.
Cô vẫn nhớ Minh Khoa – nhớ dáng anh cười, nhớ từng câu nói, từng kỷ niệm. Nhưng nỗi nhớ ấy không còn khiến cô nghẹt thở nữa. Nó như một góc kỷ niệm lặng lẽ, khi vô tình chạm vào, chỉ còn cảm giác man mác chứ không còn đau đớn.
Một lần, khi cả nhóm bạn đi dã ngoại, có người vô tình nhắc đến tên Minh Khoa. Hạ An khẽ mỉm cười, không còn né tránh. Cô chỉ đáp gọn:
— Ừ, cậu ấy vẫn ổn mà.
Nụ cười ấy, không ai biết đã chứa bao nhiêu nỗ lực. Nhưng ít nhất, nó không còn vỡ vụn như trước.
Những năm tháng sau đó, Hạ An sống nhẹ nhàng hơn. Cô tập trung vào học tập, tham gia các hoạt động câu lạc bộ, tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé: một tách cà phê ấm buổi sáng, một quyển sách hay trong thư viện, hay chỉ đơn giản là một chiều gió mát ngồi ngắm hoàng hôn.
Và dần dần, cô nhận ra: nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, chỉ có chính mình mới có thể lựa chọn cách sống tiếp.
Một tối muộn, Hạ An ngồi viết trong cuốn sổ mà Thiên đã tặng. Trang giấy trắng giờ đã đầy những dòng chữ ngoằn ngoèo:
— “Hôm nay tôi cảm thấy biết ơn vì đã mỉm cười khi nhìn hoàng hôn.”
— “Hôm nay tôi cảm thấy biết ơn vì có người ngồi cạnh khi tôi im lặng.”
— “Hôm nay tôi cảm thấy biết ơn vì mình vẫn còn trái tim để yêu thương.”
Cô ngừng bút, khẽ thở dài nhưng lại mỉm cười.
Không còn là những đêm mất ngủ, không còn nước mắt bất chợt rơi. Những tháng ngày ấy, dù vẫn thiếu đi một mảnh ghép mang tên Minh Khoa, nhưng Hạ An đã học cách chấp nhận.
Đó là những năm tháng không còn đau – ít nhất là không còn đau đến mức khiến cô gục ngã.
Ở một nơi khác của thành phố, Minh Khoa cũng đang viết nhật ký. Anh biết, khoảng trống Hạ An để lại không thể lấp đầy trong ngày một ngày hai. Nhưng nhìn dòng chữ nguệch ngoạc của mình, anh cũng mỉm cười:
“Cuộc sống, hóa ra vẫn có thể tiếp tục, dù không còn An bên cạnh.”
Những năm tháng ấy, họ không còn đi chung một con đường. Nhưng cả hai đều học được cách sống tiếp, cách yêu thương bản thân, và cách nhìn về quá khứ bằng ánh mắt dịu dàng.
Bởi vì, sau tất cả, tuổi trẻ không chỉ có nỗi đau, mà còn có sự trưởng thành.