Bóng tối sau ánh hào quang
Từ sau khi ổ cứng trong tay, cái tên Triệu Vỹ liên tục lởn vởn trong đầu Lâm Khang. Một ông chủ lounge sang trọng, nổi tiếng sành điệu, trên báo chí thường xuất hiện cùng các bài viết ca ngợi “doanh nhân trẻ thành đạt.” Nhưng đằng sau lớp vỏ bọc đó, hắn lại gắn với những hồ sơ tử thi, những vụ mất tích, và cả cái chết của em trai anh.
Khang ngồi trong văn phòng, ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa kính hắt lên những tập hồ sơ trải kín bàn. Anh gõ từng chữ “Triệu Vỹ” vào các cổng dữ liệu công khai: báo chí, hồ sơ công ty, các hoạt động xã hội. Hắn hiện lên như một hình mẫu hoàn hảo: tài trợ học bổng, mở trung tâm y tế cộng đồng, phát biểu trước truyền thông về “sức khỏe con người.”
Càng nhìn, Khang càng thấy ghê tởm. Cái lớp hào nhoáng ấy chỉ là màn che cho một bóng đêm sâu thẳm.
Lời khuyên của Mẫn
Chiều hôm đó, Khang gặp đại úy Mẫn tại một quán nhậu ven sông. Mẫn ngồi trầm ngâm, ly bia đầy nhưng không chạm.
– “Cậu có biết mình đang làm gì không? Triệu Vỹ không chỉ là một ông chủ bar. Hắn có quan hệ với chính quyền, doanh nhân, thậm chí một số sĩ quan cấp cao. Đụng vào hắn là đụng vào cả mạng lưới.”
Khang nhìn thẳng:
– “Nếu không đụng, chúng ta sẽ tiếp tục nhìn người chết, tiếp tục thấy những hồ sơ bị xóa. Ông biết rõ mà.”
Mẫn lặng một lúc, rồi thở dài:
– “Tôi chỉ sợ cậu đánh đổi cả mạng sống. Nhưng được, tôi sẽ giúp cậu trong phạm vi tôi có thể.”
Khang gật. Anh biết Mẫn lo cho anh, nhưng anh cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Điều tra ngầm
Khang tìm đến một người bạn cũ – Đăng, hacker từng hỗ trợ anh trước khi bị sát hại. Nhưng Đăng còn để lại một máy chủ ẩn, Khang đã có quyền truy cập. Từ đó, anh lục được những dữ liệu tài chính liên quan đến Phoenix Lounge.
Những con số hiện lên: dòng tiền khổng lồ chảy qua quán bar này, nhưng phần lớn không khớp với lợi nhuận hợp lý. Một phần chuyển vào “Quỹ nghiên cứu y tế tư nhân” – cái tên từng thấy trong hồ sơ 13B.
Bức tranh rõ dần: Phoenix chỉ là lớp vỏ. Phía sau nó là một quỹ y tế trá hình, đứng đầu bởi Triệu Vỹ, dùng để rửa tiền, che giấu các hoạt động phi pháp, và tuyển chọn “nạn nhân.”
Cuộc chạm mặt đầu tiên
Tối hôm ấy, Khang quyết định đến Phoenix một lần nữa. Quán bar đông nghịt, ánh đèn vàng hắt xuống như lớp son giả tạo. Anh ngồi vào chiếc ghế quen ở quầy.
Chưa đầy mười phút, một bóng người xuất hiện sau lưng. Giọng trầm, mượt mà vang lên:
– “Thám tử Khang, phải không? Tôi nghe nói anh rất quan tâm đến quán của tôi.”
Khang xoay lại. Triệu Vỹ đứng đó. Hắn ngoài bốn mươi, vest đen chỉn chu, gương mặt điềm tĩnh đến mức khiến người khác ngột ngạt. Đôi mắt hắn sâu, như thể đã nhìn thấu mọi sự.
– “Ông là Triệu Vỹ?” Khang hỏi.
– “Phải. Và tôi muốn mời anh một ly. Chúng ta nên nói chuyện riêng, hơn là để báo chí hay cảnh sát xen vào.”
Khang theo hắn vào phòng VIP. Căn phòng bọc nhung đỏ, ánh đèn dịu, trên tường treo những bức tranh trừu tượng – trong đó có một bức mang ký hiệu Δ bị cắt ở góc.
Triệu Vỹ rót rượu, giọng nhẹ như gió:
– “Anh tìm gì ở tôi? Công lý ư? Hay câu trả lời cho quá khứ?”
Khang siết tay:
– “Ông đã giết bao nhiêu người? Quỹ y tế của ông là cái gì?”
Triệu Vỹ bật cười nhỏ, ánh mắt lấp lánh:
– “Anh thông minh, nhưng nóng vội. Tôi không giết ai. Tôi chỉ thu thập dữ liệu. Người chết là vì số phận, còn tôi chỉ lưu giữ hồ sơ. Hồ sơ bóng đêm.”
Câu nói ấy như một nhát dao xoáy vào tim Khang.
Lời cảnh cáo
Trước khi rời đi, Triệu Vỹ ghé sát tai anh, thì thầm:
– “Anh không nên đào sâu nữa. Kể cả em trai anh… đó là chuyện đã qua. Nếu anh còn tiến thêm bước nữa, tôi sẽ đảm bảo tên anh cũng sẽ được ghi vào hồ sơ, với ký hiệu Δ trên móng tay.”
Khang đứng lặng, toàn thân run lên vì giận dữ. Nhưng khi hắn quay lưng rời đi, anh biết mình vừa chính thức khai chiến.
Kết thúc chương 9
Khang đã đối mặt với Triệu Vỹ – kẻ đứng sau mạng lưới Bóng Đêm. Hắn không hề giấu giếm, ngược lại còn tự nhận mình là “người lưu giữ hồ sơ.” Cảnh cáo Khang rằng nếu bước tiếp, anh sẽ trở thành một phần trong bộ sưu tập chết chóc ấy.
Nhưng với Khang, mọi lối thoát đã bị chặn. Chỉ còn con đường tiến lên, dù trước mặt là vực sâu.