Bước vào mê cung
Sáng hôm sau, thành phố vẫn còn ngái ngủ trong sương mù. Lâm Khang ngồi trong quán cà phê quen ven đường, trước mặt là ly đen đá chưa hề động đến. Từ khi mở tủ 13B, đầu óc anh chưa từng được yên. Những hồ sơ bí ẩn, những cái chết gắn cùng ký hiệu Δ bị cắt… tất cả đang dần vẽ nên một bức tranh rộng lớn hơn.
Anh mở laptop, nhập mã số từ một vài tờ hồ sơ trong vali vào hệ thống dữ liệu y tế công khai. Kết quả trả về khiến anh lạnh sống lưng: nhiều bệnh nhân trong hồ sơ được báo tử vong bất thường trong vòng mười năm qua, nhưng tất cả đều không được đưa lên báo chí. Có ai đó đã cố tình che giấu, hoặc thậm chí kiểm soát cả thông tin chính thức.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ:
“Anh đang đi đúng hướng. Nhưng muốn thấy toàn bộ bức tranh, tối nay hãy đến bãi kho hàng ven sông, khu Cảng Cũ, lúc 1 giờ sáng. Một mình.”
Khang gập máy, thở dài. Từ đầu tới giờ, hắn luôn dẫn dắt anh bằng những bước đi định sẵn. Nhưng lần này, anh quyết định không chỉ đi theo – mà còn gài bẫy ngược lại.
Chuẩn bị
Anh ghé qua văn phòng của đại úy Mẫn, đưa vài tờ hồ sơ photo.
– “Tối nay tôi sẽ tới Cảng Cũ. Nếu tôi không gọi lại trước 3 giờ sáng, ông cho người tới ngay.”
Mẫn trừng mắt:
– “Lại một mình sao? Cậu muốn tự sát à?”
– “Hắn chỉ tin tôi đi một mình. Nhưng yên tâm, tôi không dại. Ông cứ chờ tín hiệu.”
Mẫn thở dài, nhưng cuối cùng cũng gật. Ông hiểu, Khang giống như con thú săn mồi – càng bị dồn ép, bản năng càng trỗi dậy mạnh mẽ.
Cảng Cũ trong đêm
Đêm, gió thốc từng cơn lạnh buốt. Cảng Cũ nằm im như một xác chết khổng lồ bị bỏ quên, những container xếp chồng cao, rỉ sét, in bóng lên nền trời tím sẫm. Mùi dầu cũ, mùi sắt gỉ, và… một thoáng long não thoảng qua.
Khang bước chậm, giày khẽ dẫm lên vũng nước. Anh đã gài thiết bị ghi âm nhỏ dưới cổ áo, đồng thời mang theo một con dao gấp giấu trong túi.
Đúng 1 giờ, từ phía xa, ánh đèn pin lóe lên. Một bóng người xuất hiện – dáng cao, khoác áo mưa dài, mặt che gần kín bởi chiếc mũ trùm.
– “Anh đúng giờ,” giọng nói trầm vang lên, chính là kẻ từng gọi điện ở cầu Long Biên.
– “Ông muốn gì?” Khang giữ giọng điềm tĩnh.
– “Muốn anh hiểu. ‘Hồ Sơ Bóng Đêm’ không chỉ là chuỗi vụ án. Nó là một hệ thống. Một mạng lưới.”
Người kia ném xuống trước mặt anh một túi vải đen. Khang nhặt lên, mở ra: bên trong là một ổ cứng di động cùng vài tập hồ sơ giấy.
– “Trong đó là danh sách. Những người đã và sẽ biến mất. Tất cả đều được chọn lọc.”
– “Ai chọn?” Khang hỏi.
Người kia im lặng một nhịp, rồi cười khẩy:
– “Người mà anh không thể động tới. Quyền lực luôn ở sau màn, còn chúng ta chỉ là kẻ thực thi.”
Cái bẫy bất ngờ
Đúng lúc ấy, tiếng động cơ vang lên từ xa. Từ sau những container, bốn gã đàn ông lực lưỡng xuất hiện, tay cầm gậy sắt. Người đối diện Khang nhấc tay ra hiệu:
– “Xin lỗi, nhưng anh biết quá nhiều. Từ nay, hồ sơ sẽ không còn tên anh nữa.”
Khang đã đoán trước. Anh ném ổ cứng vào một góc, tay rút dao gấp, bật ra lưỡi thép lạnh. Đêm nổ tung bởi tiếng gậy sắt va chạm.
Khang xoay người, né cú đánh, dao lướt qua để lại vệt máu trên tay một gã. Anh biết mình không thể hạ bốn người cùng lúc, nhưng mục tiêu của anh không phải thắng – mà là câu giờ.
Một tiếng còi hú chói tai vang lên. Đèn pha ô tô quét sáng cả kho bãi. Mẫn cùng tổ đặc nhiệm lao vào, súng chĩa thẳng.
– “Đứng yên! Cảnh sát đây!”
Đám đàn ông giật mình, bỏ chạy tán loạn. Người trùm áo mưa cũng quay lưng biến mất giữa bóng tối container.
Mẫn chạy tới, nắm vai Khang:
– “Đồ điên! Nếu chúng tôi đến chậm năm phút nữa thì cậu đã thành cái xác rồi.”
Khang thở hổn hển, nhặt lại ổ cứng:
– “Nhưng tôi đã có thứ mình cần.”
Dữ liệu trong ổ cứng
Sáng hôm sau, trong phòng làm việc chật hẹp, Khang và Mẫn mở ổ cứng. Bên trong là hàng trăm thư mục, mỗi thư mục ghi năm tháng khác nhau. Trong đó chứa hồ sơ chi tiết của nhiều vụ tử vong, kèm theo hình ảnh, ghi chú, thậm chí video quay lén.
Điều khủng khiếp là: hầu hết những nạn nhân đều không có tên tuổi công khai. Như thể họ đã bị xóa khỏi xã hội ngay từ khi chết.
Một thư mục đặc biệt mang tên Δ – CORE. Trong đó, có danh sách 12 cái tên, kèm mã số. Người đầu tiên chính là nạn nhân ở hẻm Cửu Lan. Người thứ hai là Trần Thu Hà. Và tên thứ ba… khiến Khang chết lặng: Lâm Hoàng – 12 tuổi.
Đó là em trai anh.
Mẫn sững sờ:
– “Trời đất… cậu…”
Khang siết chặt bàn tay, mắt đỏ hoe nhưng giọng lại lạnh như thép:
– “Giờ thì tôi đã chắc. Vụ này không chỉ là công việc. Đây là món nợ máu của chính tôi.”
Lộ diện kẻ chỉ đạo
Trong tập hồ sơ giấy kèm theo ổ cứng, có vài bản hợp đồng ngắn. Tất cả đều ký tên bởi một tổ chức mang danh nghĩa “Quỹ nghiên cứu y tế tư nhân”. Dấu mộc đỏ chói.
Một cái tên xuất hiện nhiều lần: Triệu Vỹ – ông chủ lounge Phoenix.
– “Hóa ra hắn không chỉ là chủ quán bar sang chảnh,” Khang gằn giọng. “Hắn là một trong những kẻ cầm trịch mạng lưới Bóng Đêm.”
Mẫn nhìn anh, nghiêm giọng:
– “Đây đã vượt khỏi tầm kiểm soát quận. Chúng ta phải báo cáo cấp trên.”
Khang lắc đầu:
– “Nếu báo cáo bây giờ, hồ sơ sẽ biến mất, y như hàng trăm vụ trước. Cái tôi cần là bằng chứng không thể chối cãi – thứ sẽ kéo toàn bộ mạng lưới ra ánh sáng.”
Anh nhìn ổ cứng, ánh mắt rực cháy. Anh biết rõ: con đường phía trước sẽ chỉ toàn máu và bóng tối. Nhưng từ giây phút này, anh không còn là kẻ bị dẫn dắt nữa – anh sẽ trở thành người đi săn.