Phòng trị liệu yên tĩnh đến mức tiếng lật hồ sơ cũng vang lên đầy sắc lạnh. Lê Hạ Lam nhíu mày khi nhìn dòng chữ in đậm đỏ phía trên bìa hồ sơ:
“Bệnh nhân 0049 – mật danh – hạn chế tiếp xúc.”
“Lý do gì khiến hồ sơ này bị giấu danh tính?” – Cô hỏi, giọng vẫn bình thản.
“Lệnh từ Cục Điều Tra Tâm Thần. Họ chỉ nói rằng, hắn… có tiền sử tâm thần phân liệt, đồng thời là nhân chứng sống duy nhất trong chuỗi vụ án liên hoàn năm ngoái.”
Người trợ lý đưa mắt lảng tránh. Họ dường như không muốn nhắc đến bệnh nhân này.
Hạ Lam đọc tiếp: không tên, không hình ảnh, chỉ có một dòng mô tả ngắn gọn:
“Nam giới, độ tuổi từ 28–32. Khả năng thao túng tâm lý cực cao. Trí tuệ vượt ngưỡng bình thường. Có xu hướng tình dục bạo lực.”
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Nhưng cô không từ chối. Đơn giản vì thứ trong cô không phải nỗi sợ… mà là sự tò mò méo mó.
Buổi hẹn đầu tiên diễn ra trong phòng trị liệu số 3 – nơi được lắp gương một chiều và máy ghi âm an toàn. Cô bước vào. Ghế vẫn còn trống. Ánh đèn vàng đổ bóng thành hai nửa – một bên sáng, một bên chìm.
Và rồi… anh ta bước vào.
Cao, dáng người thẳng. Ánh mắt màu nâu đậm liếc qua cô như đã biết từ trước. Không gầm gừ, không run sợ như những bệnh nhân tâm thần khác.
Chỉ im lặng. Đứng nhìn cô.
“Anh tên gì?” – Cô mở lời.
Người đàn ông cong môi: “Em muốn gọi là gì cũng được, Hạ Lam.”
Tim cô khựng lại nửa nhịp. Không ai ở đây gọi cô là "em", và càng không thể biết tên cô khi hồ sơ được mã hóa.
Đôi tay Hạ Lam siết chặt cây bút. Cô vẫn giữ giọng bình thản.
“Anh có vẻ biết tôi?”
“Không chỉ biết.” – Anh ta tiến gần. “Tôi còn từng thấy em trằn trọc lúc 2h sáng, kéo gối ôm lên che ngực trần vì sợ bóng tối.”
Hạ Lam bật dậy theo phản xạ. Lồng ngực thít lại.
“Anh theo dõi tôi?”
“Không.” – Giọng anh ta chậm rãi. “Tôi đã từng ở trong giấc mơ của em. Rất lâu rồi.”
Máy ghi âm nhấp nháy báo hiệu đang ghi lại. Nhưng có thứ gì đó mách bảo Hạ Lam: Đây không chỉ là buổi trị liệu. Đây là một màn chơi trí tuệ… và xác thịt.