Ba buổi trị liệu trôi qua, Minh – cái tên tạm gọi theo cách anh ta tự xưng – chưa hề tiết lộ gì liên quan đến tiền sử tội phạm.
Hạ Lam, ngược lại, lại là người bị kéo vào thế bị động. Cô dần cảm thấy mình không còn kiểm soát được diễn biến.
“Lần trước em mặc váy đen. Hôm nay là sơ mi trắng. Em hay chọn đồ tuỳ tâm trạng. Có phải hôm nay em đang kìm nén?”
Minh hỏi, ánh mắt lướt dọc theo sống cổ cô.
“Anh đang diễn giải tôi?” – Lam đáp, hơi thở khẽ lệch nhịp.
“Không. Tôi đang nhớ lại... cái cách em cong người lên, thở gấp và cố không rên lớn đêm hôm đó. Em thích cảm giác bị siết cổ nhẹ lúc lên đỉnh, đúng không?”
Hạ Lam giật mình. Cô chưa từng kể cho ai – chưa từng thừa nhận cái ham muốn tội lỗi ấy.
Máy ghi âm hôm nay bị hỏng. Cô quên thay pin. Và điều đó khiến cuộc đối thoại mất đi lớp “bảo vệ vô hình”.
“Anh có phải là người theo dõi tôi không?” – Cô gằn giọng.
“Không.” – Minh vẫn điềm tĩnh. “Tôi là người từng chạm vào nỗi sợ của em, khi em còn 9 tuổi. Em bị nhốt trong trại mồ côi bị cháy, nhớ chứ? Có một cậu bé kéo em ra từ tầng hai. Tôi là đứa trẻ đó.”
Hạ Lam sững người. Ký ức khủng khiếp bị đè nén lập tức trồi lên. Khói. Lửa. Tiếng la hét. Cánh tay nhỏ bé ướt sũng mồ hôi nắm lấy cổ tay cô.
Cô đã từng nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.
Minh rướn người về phía cô. “Tôi đã cứu em. Nhưng em lại quên tôi.”
“Anh… giết người, đúng không?” – Lần đầu tiên, Hạ Lam để câu hỏi trôi khỏi lý trí.
Minh bật cười.
“Nếu em là bác sĩ tâm lý, em phải biết. Có những người không giết vì ác. Họ giết… để bảo vệ.”
Hạ Lam đứng dậy, nhưng Minh nắm lấy cổ tay cô – siết nhẹ. Lòng bàn tay anh nóng rực. Trái tim cô đập nhanh.
“Chúng ta bắt đầu thật sự từ buổi sau. Và lần tới… đừng mặc nội y ren đen. Nó khiến tôi khó tập trung.”
Cô thoát khỏi tay anh, lảo đảo ra khỏi phòng. Nhưng từ sâu trong ngực, một cơn rạo rực tội lỗi đang trào lên. Thứ cảm giác cô không thể nói rõ… là sợ hãi, hay ham muốn.