hồ sơ dưới gối

Chương 5: Phác Đồ Trị Liệu Thứ Nhất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang vọng trong không gian trắng toát của phòng trị liệu. Lê Hạ My bước vào, tay cầm sổ bệnh án, ánh mắt vẫn còn lưu lại nét trầm mặc sau buổi nói chuyện trước đó với Giám đốc viện. Cô ngồi xuống chiếc ghế da quen thuộc, phía đối diện là chiếc ghế trống, dành cho bệnh nhân – người đàn ông được gọi bằng mã số H-07.

Cánh cửa phòng khẽ mở, hai bảo vệ đi cùng H-07 tiến vào. Hắn không bị còng tay, cũng không có biểu hiện bạo lực. Trái lại, gương mặt hắn lạnh như đá, bước chân đều đặn, chậm rãi nhưng toát lên uy lực kỳ dị.

“Chào bác sĩ Lê. Chúng ta lại gặp nhau.”

Giọng hắn trầm, không vội vàng, nhưng như đang chạm vào những vùng da thịt nhạy cảm trong não cô. Lê Hạ My gật đầu, không đáp lại bằng lời, chỉ lật mở sổ.

“Anh có biết tại sao mình lại ở đây không?”

“Vì tôi cần chữa trị.”

“Vậy anh tin mình có bệnh?”

H-07 nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua mặt cô, môi nhếch lên nhẹ.

“Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ cô muốn tin là có. Nếu không, cô đâu được phân công.”

Cô nhìn hắn, không nói gì. Hắn không điên. Thậm chí còn tỉnh táo đến rợn người. Và sự sắc sảo trong câu từ khiến cô thấy rõ hắn đang chơi trò chơi tâm lý.

“Chúng ta sẽ bắt đầu với bài kiểm tra trí nhớ. Một chuỗi từ. Lặp lại theo tôi: máu, lưỡi dao, mùi gỗ mục, tiếng nước nhỏ giọt...”

“...Mùi tóc cô khi ướt mưa, vị da cô khi hoảng loạn, nhịp tim khi cô sợ hãi.”

Hắn không chỉ lặp lại. Hắn phá vỡ bài kiểm tra và biến nó thành trò săn đuổi. Bàn tay cô siết nhẹ cây bút, cột sống lạnh toát.

“Đó không nằm trong danh sách,” cô nói lạnh lùng.

“Tôi biết,” hắn đáp, “tôi chỉ thích thêm phần thật hơn.”

Lê Hạ My đóng sổ lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Anh đang tìm cách kiểm soát tôi à?”

“Không. Tôi đang nhắc cho cô nhớ. Lần cuối cô thực sự cảm thấy gì đó là khi nào?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×