Đêm đó, Thư An không ngủ được. Cô bật đèn cả đêm, nằm co mình trong chiếc ghế đọc sách – nơi cô từng cho rằng an toàn nhất.
Từ sau buổi trị liệu với Khương Duy, đầu óc cô bắt đầu xuất hiện những ký ức lộn xộn. Cô thấy mình năm mười tuổi, trong căn phòng cũ kỹ ở Đà Lạt, bị nhốt trong tủ áo hơn ba tiếng – mẹ cô nói đó là "trừng phạt vì nói dối".
Từ lúc đó, cô sợ không gian kín. Nhưng vẫn cố gắng trở thành bác sĩ tâm lý – để không ai có thể điều khiển nỗi sợ của cô nữa.
Nhưng Khương Duy... anh ta không giống bệnh nhân bình thường.
Sáng hôm sau, cô vào phòng làm việc và phát hiện điều kỳ lạ: Cây bút của cô đã lệch 2 độ. Tập hồ sơ đặt sai thứ tự. Và trên bàn có một bông hồng trắng.
Không có ai ngoài Khương Duy biết vị trí chính xác của các đồ vật. Cô kiểm tra camera – hệ thống đã bị ngắt 30 phút giữa đêm.
Lần này, cô báo cáo lên phòng bảo vệ. Nhưng thay vì điều tra, họ chỉ nhún vai: “Có thể cô quên tắt camera trước khi về.”
Cô cảm giác như mình đang dần bị cô lập.
Và đêm đó... cô lại mơ.
Khác với những giấc mơ bình thường, lần này, cô thấy chính mình – bị trói trên bàn thép lạnh. Một người đàn ông đội mặt nạ đen đứng bên cạnh. Anh ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, dọc theo xương quai xanh rồi cúi xuống...
Hơi thở anh ta nóng rực trên da. Lưỡi anh ta liếm nhẹ dọc theo vết cắt giả trên vai cô.
Giấc mơ trở nên nóng bỏng và tăm tối một cách kỳ lạ. Mỗi lần Thư An tưởng mình sắp tỉnh dậy, thì người đàn ông trong mơ lại kéo cô sâu hơn – bằng cách thì thầm bên tai:
“Thư An… em biết tôi là ai mà. Em từng cảm nhận tôi từ lần đầu tiên. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, em đã nhìn thấy tôi.”
Cô tỉnh dậy. Mồ hôi ướt đẫm, tim đập loạn nhịp. Và trên gối… có một cánh hoa hồng trắng.