Sáu giờ sáng, khu công viên trung tâm thành phố vẫn còn lặng lẽ. Bên cạnh bãi cỏ ướt sương là vài cụ già đi bộ, vài người trẻ vừa dừng xe đạp, lưng đeo balo, tai nghe vắt hờ trên cổ. Một ngày bình thường – cho đến khi tiếng hét thất thanh của bà cụ nhặt lá vang lên.
Thi thể một người đàn ông nằm co quắp giữa bụi cây ven hồ nhân tạo. Áo sơ mi trắng đã nhuốm đỏ, cúc áo bung ra, bàn tay vẫn nắm chặt thứ gì đó như một bức ảnh bị vò nhàu.
Cảnh sát được gọi đến sau năm phút. Toàn bộ khu vực nhanh chóng bị phong tỏa. Đội pháp y làm việc ngay tại hiện trường. Người dân bị giữ cách xa ba trăm mét.
Thanh tra Lâm Khang đến sau cùng. Áo khoác đen dài, cà phê trong tay vẫn còn bốc khói.
“Có camera quanh đây không?” – anh hỏi khi vừa bước qua ranh giới cảnh giới.
“Có, nhưng camera hướng về phía bãi xe, không quay được góc hồ này.” – một sĩ quan trẻ đáp.
“Bảo bộ phận kỹ thuật tải hết dữ liệu từ nửa đêm tới sáng, ai ra ai vào công viên đều phải được lọc.”
“Rõ.”
Khang cúi xuống bên cạnh thi thể. Người chết khoảng ba mươi lăm tuổi, không giấy tờ tùy thân. Không điện thoại. Không ví. Không nhẫn. Không đồng hồ. Trên người sạch bóng thông tin cá nhân.
“Gỡ tay ra.” – Khang ra lệnh.
Nhân viên pháp y dùng kẹp nhẹ nhàng mở từng ngón tay cứng đơ của nạn nhân. Trong lòng bàn tay, một mẩu ảnh nhàu nát hiện ra. Là một tấm ảnh thẻ – mờ nét, nhưng vẫn nhận ra một người phụ nữ châu Á khoảng ba mươi, khuôn mặt hơi nghiêng.
“Không dấu vết vật lộn.” – đội khám nghiệm nói. “Không có vết thương ngoài da đáng kể. Có thể do ngạt hoặc trúng độc.”
Khang gật đầu. Đôi mắt anh dán chặt vào tấm ảnh.
“Gửi cái này đến bộ phận phân tích hình ảnh. Tăng độ nét nếu được. Tôi muốn biết người trong ảnh là ai.”
Chín giờ sáng, phòng điều tra của Sở Cảnh sát Quận 4. Một dãy bàn dài. Máy tính, giấy tờ, bảng trắng ghi các vụ án đang mở. Mùi cà phê và giấy tờ trộn lẫn tạo nên không khí đặc trưng mà chỉ có dân phá án mới thấy dễ chịu.
Trang Nhi bước vào, tóc buộc cao, tay ôm theo chồng hồ sơ. Cô là chuyên viên tâm lý tội phạm, người được điều về từ Hà Nội theo đề xuất đặc biệt của Lâm Khang – dù cả hai chưa từng gặp nhau trước đó.
“Tôi nghĩ anh gọi tôi vào giờ này là vì vụ ở công viên?” – cô hỏi, đặt cốc trà sữa xuống bàn.
“Chính xác. Một cái xác, không danh tính, không nhân thân, không giấy tờ, không camera.”
“Nghe có vẻ giống kiểu ‘clean kill’ – tội phạm chuyên nghiệp.”
“Không hẳn. Hắn để lại ảnh. Mà là ảnh một phụ nữ.”
Trang Nhi cau mày.
“Thường thì những kẻ muốn giấu dấu vết sẽ không để lại gì. Mà nếu để lại… thì đó là thứ hắn muốn chúng ta tìm.”
“Đúng ý tôi.”
Cô mở laptop. Màn hình hiện lên tấm ảnh đang được xử lý nét lại.
“Chúng ta nên bắt đầu bằng việc xác định cô gái trong ảnh. Nếu cô ta sống, rất có thể là chìa khóa. Nếu cô ta chết… có thể đây là vụ giết người thứ hai.”
Lâm Khang gật đầu.
“Tôi đã gửi ảnh này cho Phòng Dữ liệu Quốc gia. Họ sẽ trả kết quả trong hôm nay.”
Buổi chiều.
Phòng pháp y gửi kết quả sơ bộ. Nguyên nhân tử vong là ngạt do chèn ép vùng cổ. Không có dấu vết bị trói, nhưng có áp lực mạnh từ phía sau cổ. Có thể do tay người, hoặc vật gì mềm.
Không có độc trong máu. Không dấu hiệu kháng cự.
“Giết người trong lúc nạn nhân không phòng bị.” – Trang Nhi nói. “Có thể là người quen, hoặc trong trạng thái bị dụ.”
“Giết xong, lau sạch toàn bộ và di chuyển xác đến công viên?” – Khang hỏi.
“Cũng có thể chết ở đó. Công viên không có camera ở góc đó, kẻ gây án biết rõ sơ hở này.”
Ngay lúc đó, máy tính phát ra tiếng thông báo. Có email từ Phòng Dữ liệu.
Nội dung:
“Hình ảnh phân tích cho thấy người trong ảnh có 87% khả năng trùng khớp với Lê Khánh An, nữ, sinh năm 1994, từng là nhân viên Công ty Dịch vụ Tân Phúc. Đã mất tích từ 5 năm trước. Hồ sơ ghi: chưa tìm thấy thi thể. Hồ sơ tạm đóng. Không có người nhà nhận xác.
Lưu ý: mã hồ sơ lưu là #019-KT.
Đây là một trong những vụ thuộc nhóm ‘Hồ sơ không tên’.”
Trang Nhi quay đầu nhìn Khang.
“‘Hồ sơ không tên’… là gì?”
Khang im lặng vài giây.
“Là những vụ án không có nhân thân, không ai nhận, không đầy đủ thông tin. Trong hệ thống, chúng được lưu bằng mã. Không tên người, không mô tả rõ. Chỉ có mã và ngày phát hiện.”
Cô chậm rãi hỏi: “Anh từng gặp những hồ sơ này trước đây?”
“Có.” – Khang đáp. “Và tôi tin… cái xác hôm nay là thông điệp đầu tiên. Có ai đó đang kéo những hồ sơ cũ quay trở lại.”
Tối cùng ngày. Trụ sở công ty Tân Phúc. Một tòa cao ốc kính ở Quận 2.
Lâm Khang và Trang Nhi đến gặp phòng nhân sự theo diện điều tra lại một vụ mất tích cũ. Giấy tờ đầy đủ, cấp phép lục hồ sơ.
Trong danh sách nhân sự 6 năm trước, tên Lê Khánh An vẫn còn. Ghi chú: nghỉ việc không rõ lý do.
Ảnh hồ sơ khớp đến 90%.
“Cô ấy nghỉ sau một buổi họp nội bộ. Không có gì bất thường, chỉ là sau hôm đó… không đến nữa. Gọi điện không bắt máy. Địa chỉ đăng ký thì trống. Không ai thân quen.”
“Không ai trong công ty quen cô ta?” – Trang Nhi hỏi lại.
“Cô ấy là người trầm tính. Đi làm, về. Không kết bạn, không chat nhóm.”
Khang liếc nhìn Trang Nhi.
“Tức là… một người hoàn toàn mờ nhạt. Nếu mất tích, cũng không ai quan tâm.”
Trang Nhi nhìn chằm chằm vào ảnh chân dung của Khánh An.
“Có thể... nạn nhân đã chết từ năm đó. Nhưng tại sao thi thể lại xuất hiện bây giờ?”
Khang thở dài.
“Vì có ai đó muốn chúng ta nhìn thấy nó.”
Mười một giờ đêm.
Lâm Khang trở lại trụ sở. Trước khi tắt đèn, anh mở lại hồ sơ #019-KT.
Tấm ảnh nạn nhân, bản vẽ mô phỏng khuôn mặt, và dòng chữ mờ phía dưới:
“Hồ sơ tạm đóng – chưa đủ dữ liệu xác định nguyên nhân mất tích.
Không có người nhà. Không ai tìm kiếm.”
Anh kéo chuột xuống cuối trang. Dưới mục “ghi chú nội bộ”, có một dòng ngắn:
“Tập hồ sơ #019-KT là 1 trong 7 vụ liên quan đến chuỗi mất tích trong năm đó.
Nghi vấn có liên quan – hồ sơ #007-QN, #014-MV, #023-DC.Tất cả đều chưa tìm thấy xác.
Tất cả đều là phụ nữ.
Tất cả đều làm việc tại các công ty tư nhân ở nội thành.”
Ánh đèn màn hình hắt lên gương mặt anh. Đôi mắt trầm lại.
Khi Trang Nhi quay trở về, cô thấy anh vẫn ngồi đó – không nhúc nhích.
“Anh đang nghĩ gì?”
“Về câu hỏi đơn giản nhất.” – Khang đáp. “Nếu ai đó giết người và giấu xác suốt 5 năm... thì vì sao bây giờ lại mang nó ra công khai?”
Trang Nhi lặng người.
Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng rực như mọi ngày. Nhưng có điều gì đó… đã bắt đầu chuyển động trong bóng tối.