Hồ Sơ Không Tên

Chương 2: DẤU VẾT TRONG PHÒNG HỌP CŨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu không khí tại Sở Cảnh sát Quận 4 như đặc lại. Những vụ án không tên luôn đem theo cảm giác bất an, như đang lật một tập hồ sơ dở dang mà ai đó đã cố tình đậy lại thật kỹ.

Lâm Khang ngồi lặng trước màn hình lớn. Trên bảng là danh sách 7 mã hồ sơ có liên quan đến vụ mất tích năm đó – trong đó #019-KT là vụ việc đầu tiên có thi thể.

“Khả năng cao đây là một chuỗi án mạng có hệ thống.” – anh nói, tay gõ nhanh trên bàn phím. “Tất cả nạn nhân đều là phụ nữ, tầm tuổi hai mươi lăm đến ba mươi. Làm ở công ty tư nhân, không có người thân gần gũi, không ai chủ động báo mất tích.”

Trang Nhi lật tập hồ sơ vừa được in lại.

“Giống như kẻ gây án chọn lọc mục tiêu. Hắn biết ai là người ‘vô hình’ trong xã hội – biến mất mà không ai để ý.”

“Và giết họ mà không để lại gì.”

“Cho đến bây giờ.”

Cô dừng lại ở một dòng.

“Hồ sơ #014-MV – mất tích từ công ty Hạ Minh, cũng là công ty truyền thông. Vị trí: trợ lý dự án. Lần cuối xuất hiện: trong một buổi họp cuối tháng.”

Khang xoay lại nhìn cô.

“Buổi họp nội bộ?”

“Đúng vậy.”

Khang đứng dậy.

“Đi thôi. Đến công ty đó. Phòng họp có thể đã bị thay đổi, nhưng tôi muốn biết nó nằm ở đâu, và tại sao hai trong bảy người mất tích đều liên quan đến họp nội bộ.”


Mười giờ sáng, họ đến trụ sở công ty Hạ Minh. Một tòa nhà cao ốc với thiết kế hiện đại, mặt tiền kính sáng loáng, có lối đi thẳng ra công viên phía sau.

Giám đốc nhân sự – một người đàn ông khoảng bốn mươi, lịch sự nhưng dè chừng – dẫn họ đến phòng họp tầng bảy.

“Đây là phòng họp cũ. Từng được sử dụng trong giai đoạn 2017–2019. Sau đó được sửa lại thành phòng nghỉ nhân viên.”

“Chúng tôi cần xem mặt bằng nguyên bản.” – Trang Nhi nói. “Có bản vẽ cũ không?”

“Có thể tìm trong kho lưu trữ số.”

Người đàn ông rút điện thoại gọi nội bộ. Sau vài phút, một nhân viên trẻ mang đến một bản scan bản vẽ tầng bảy.

Lâm Khang dán mắt vào sơ đồ.

“Có lối phụ không? Thoát hiểm, cửa phụ, hoặc thang máy dịch vụ?”

“Có một lối kỹ thuật phía sau, nhưng nó bị khóa vĩnh viễn từ 2016.”

Khang cau mày.

“Khóa bằng gì?”

“Chìa và mã cơ học. Nhưng sau đợt sửa chữa, chúng tôi niêm phong luôn. Gần như không ai dùng đến.”

“Cho tôi xem cửa đó.”

Họ men theo hành lang, rẽ qua hai phòng làm việc, đi qua một lối nhỏ. Cuối hành lang là một cánh cửa sắt sơn xám, không có tay cầm bên ngoài. Khóa bị vặn lệch, nhưng rõ ràng có dấu hiệu từng được dùng – sơn tróc, bản lề trầy nhẹ.

Khang đeo găng tay, cúi xuống sát mép cửa.

“Có dấu vết mở gần đây.”

Trang Nhi nhìn anh.

“Có thể người nào đó vẫn dùng lối này?”

“Hoặc đã từng dùng nó để đưa nạn nhân đi mà không bị camera ghi lại.”

Anh lôi trong túi ra một cây bút đèn UV nhỏ, rọi sát mép sàn.

Có vết bụi nhòe bị kéo dài – như vết giày bị trượt hoặc vật nặng bị kéo.

“Lấy dấu giày. Cân nhắc xin lệnh mở cửa và kiểm tra lối thoát hiểm bên ngoài.”


Sau khi rời Hạ Minh, Khang và Nhi trở về sở. Tất cả dữ liệu điều tra được dán lên bảng lớn.

Trang Nhi chấm đỏ lên từng hồ sơ nạn nhân:

  • #019-KT: Lê Khánh An – đã tìm thấy xác.

  • #014-MV: Nguyễn Bảo Trân – mất tích sau buổi họp, không ai thấy rời công ty.

  • #007-QN: Phạm Linh – nhân viên PR, nghỉ giữa giờ mà không quay lại.

“Ba người có điểm chung: đều làm trong lĩnh vực truyền thông – sự kiện – dịch vụ. Công việc áp lực, thay người liên tục, và ít người thân quen.”

Khang nói: “Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ chọn những người ít để lại tiếng động nếu biến mất.”

“Và nếu muốn che giấu vết máu, tôi sẽ chọn nơi như phòng họp – dễ kiểm soát, dễ lau chùi, ít camera trong.”


Ba giờ chiều. Đội kỹ thuật gửi lại hình ảnh trích xuất từ camera công viên sáng hôm phát hiện xác.

“Có một người đàn ông mặc hoodie đen rời khỏi khu vực đó lúc 5 giờ 12 sáng.” – Trang Nhi nói, chỉ vào màn hình. “Không quay rõ mặt, nhưng chiều cao khoảng 1m75, bước đi hơi lệch chân phải.”

“Còn gì nữa?”

“Khi bước qua góc gốc cây số 3, hắn thả gì đó xuống – giống một vật bằng giấy.”

Họ phóng to hình ảnh.

Đúng như dự đoán, một tờ giấy – bị gấp đôi, màu ngả vàng.

Khang lặng người một giây, rồi đứng dậy:

“Đi.”

“Đi đâu?”

“Ra công viên. Kiểm tra chỗ đó. Nếu hắn để lại thứ gì, thì không chỉ là xác.”


Bảy giờ tối. Công viên thưa người hơn hẳn. Khang và Nhi cùng đội kỹ thuật bước chậm quanh khu hồ nơi phát hiện xác.

Tại gốc cây số 3, họ tìm thấy một tờ giấy – đã bị đất làm ẩm một góc.

Khi giở ra, cả hai sững người.

Đó là bản photocopy một đơn xin nghỉ việc – đề tên: Nguyễn Bảo Trân – hồ sơ #014-MV.

Ngày ghi: 25/06/2018.
Người duyệt: “Giám đốc điều hành – Tân Phúc”.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ: công ty Nguyễn Bảo Trân làm việc là Hạ Minh – không phải Tân Phúc.

Khang thầm nói: “Có ai đó… đang muốn nhắn cho chúng ta biết hai công ty này có liên quan.”

Trang Nhi lật mặt sau tờ giấy. Một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút đỏ:

“Không phải họ nghỉ việc. Là họ bị xóa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!