hồ sơ mật vụ văn phòng

Chương 1: Chuyên Án Hộp Xôi Gà Xé


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai tại Công ty Truyền thông “Nghĩ Lên Trời” lúc nào cũng có một bầu không khí đặc quánh như cà phê pha đặc để qua đêm. Tiếng gõ phím lười nhác hòa cùng tiếng thở dài não nề của những linh hồn còn vương vấn dư âm ngày cuối tuần. Giữa bản hợp xướng uể oải đó, chị Đỗ Quỳnh Linh, nhân viên kỳ cựu của phòng Marketing, lướt qua như một cơn gió mang theo mùi dầu gió và sự cam chịu. Chị đặt chiếc túi xách xuống bàn, thở hắt ra một hơi và nhìn vào màn hình máy tính đầy những email chưa đọc với ánh mắt vô hồn.

Nhưng hôm nay, trong sự chán chường thường nhật ấy lại le lói một tia sáng hy vọng, một niềm vui bé nhỏ nhưng đủ sức mạnh để kéo chị qua tám tiếng đồng hồ địa ngục trần gian. Niềm vui ấy nằm gọn trong một chiếc hộp nhựa màu trắng đục, đang tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ. Đó là hộp xôi gà xé trứng non gia truyền của một hàng nổi tiếng trên con hẻm quận 3 mà chị đã phải dậy sớm, xếp hàng gần bốn mươi lăm phút mới mua được.

Hạt nếp dẻo thơm, gà xé đậm vị, hành phi giòn rụm và đặc biệt là quả trứng non béo ngậy tan chảy trong miệng. Chỉ nghĩ đến thôi, chị Linh đã bất giác nuốt nước bọt. Đó không chỉ là một bữa trưa. Đó là một tác phẩm nghệ thuật, là phần thưởng, là động lực sống của chị ngày hôm nay. Chị cẩn thận đặt “báu vật” của mình vào chiếc tủ lạnh chung của văn phòng, lựa một góc sạch sẽ nhất, khuất tầm mắt nhất. Trước khi đóng cửa tủ lạnh, chị còn vỗ nhẹ lên nắp hộp, thì thầm như một lời dặn dò: “Ngoan nhé cưng, trưa chị quay lại.”

Cùng lúc đó, ở một góc khác của văn phòng, thế giới của Lê Trọng Nam lại vận hành theo một quỹ đạo hoàn toàn khác. Nam, 23 tuổi, nhân viên mới của phòng, mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ và một niềm tin mãnh liệt vào trật tự, logic và những quy trình được tối ưu hóa. Bàn làm việc của cậu sạch bong không một hạt bụi, bút được xếp theo màu cầu vồng, giấy ghi chú dán ngay ngắn theo từng mục ưu tiên. Nam đang cố gắng thuyết phục mọi người về lợi ích của việc sử dụng một phần mềm quản lý công việc mới, nhưng đáp lại cậu chỉ là những cái gật đầu chiếu lệ và ánh mắt “rồi rồi, nói mãi” của các bậc tiền bối. Đối với Nam, sự hỗn loạn có tổ chức của “Nghĩ Lên Trời” vừa là một thách thức, vừa là một mớ bòng bong cần được gỡ rối. Cậu như một nhà cải cách lạc giữa một bộ lạc chỉ muốn sống yên ổn qua ngày.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Kim đồng hồ cuối cùng cũng nhích đến con số 12. Tiếng thở phào nhẹ nhõm lan tỏa khắp văn phòng. Chị Linh vươn vai, tắt màn hình máy tính, và tiến về phía tủ lạnh với một nụ cười rạng rỡ. Giờ khắc thiêng liêng đã điểm.

Cánh cửa tủ lạnh mở ra. Nụ cười trên môi chị Linh đông cứng lại. Chị chớp mắt, rồi lại chớp mắt lần nữa, hy vọng bộ não đang đánh lừa mình. Nhưng không. Cái góc tủ mà chị đã chọn, nơi hộp xôi yêu dấu của chị an tọa, giờ trống không. Chỉ có một vệt nước nhỏ còn đọng lại như giọt nước mắt muộn màng của hiện trường.

“Ủa?” – Chị lẩm bẩm, vẫn chưa tin vào sự thật. Chị lục tung cả cái tủ lạnh lên, đẩy qua đẩy lại những hộp sữa chua hết hạn của ai đó, những chai nước suối uống dở. Vô vọng. Hộp xôi đã thực sự biến mất.

Sự hoang mang nhanh chóng chuyển thành một cơn thịnh nộ âm ỉ. Hơi thở của chị trở nên dồn dập. Chị có thể chịu được sếp mắng, khách hàng phàn nàn, deadline dí sát nút, nhưng kẻ nào dám động đến bữa trưa của chị thì không thể tha thứ. Đó là một sự xúc phạm ghê gớm đến nhân phẩm và cái dạ dày của một con người.

“AI?!!!” – Tiếng thét của chị vang lên, xé tan bầu không khí yên bình giờ nghỉ trưa. “LÀ ĐỨA NÀO ĂN CẮP HỘP XÔI CỦA TÔI?!!!”

Mọi hoạt động trong văn phòng đột ngột dừng lại. Anh Minh IT giật mình làm rơi cả con chip. Chị Trang Marketing đang tô lại son cũng phải ngẩng lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ đang đứng trước tủ lạnh với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Đúng lúc này, Nam xem đây là một tiếng gọi của định mệnh. Cậu bật dậy khỏi ghế, đôi mắt sáng lên sau cặp kính cận. Đây rồi! Không phải một sự cố vặt vãnh, đây là một VỤ ÁN!

Cậu nhanh chóng lấy ra cuốn sổ tay nhỏ và một cây bút, tiến lại gần “hiện trường” với một dáng vẻ nghiêm trọng.

“Chào chị Linh,” cậu nói với một giọng trang trọng. “Em là Nam, phòng mình. Em có thể giúp gì cho chị trong vụ việc này không?”

Chị Linh lườm cậu. “Giúp? Cậu tìm lại hộp xôi gà xé trứng non cho tôi đi rồi nói chuyện!”

Nam không hề nao núng. Cậu mở sổ tay, bắt đầu tác nghiệp. “Chị bình tĩnh. Để giải quyết vấn đề, chúng ta cần tiếp cận một cách có hệ thống. Chị có thể cho em biết, chị đã đặt hộp xôi vào tủ lạnh lúc mấy giờ không? Hộp xôi có đặc điểm nhận dạng gì đặc biệt không? Ví dụ như hình dáng, màu sắc nắp, hay có dán tên không ạ?”

Chị Linh nghe xong chỉ muốn tăng xông. “Đặc điểm nhận dạng? Nó là cái hộp nhựa trắng, đựng xôi! Cậu hỏi như hỏi cung vậy? Tôi chỉ biết nó biến mất rồi!”

“Khoan đã,” Nam giơ tay ra hiệu, “Xin mọi người giữ nguyên hiện trường. Đừng ai chạm vào tay nắm cửa tủ lạnh, có thể vẫn còn dấu vân tay của thủ phạm.”

Một tiếng cười khẩy vang lên từ đâu đó. Chị Linh khoanh tay lại, nhìn Nam như nhìn một sinh vật lạ. “Dấu vân tay? Cậu nghĩ cậu là Conan hay gì? Cả cái văn phòng này ngày nào chả có mấy chục người mở cái tủ lạnh đó!”

Sự phũ phàng của chị Linh không làm Nam nản chí. Ngược lại, nó càng khiến cậu thêm quyết tâm. Cậu nhìn người “thân chủ” đang đau khổ của mình, nhìn hiện trường trống không, và cảm thấy một ngọn lửa trách nhiệm bùng cháy trong lồng ngực.

Cậu hắng giọng, nhìn thẳng vào mắt chị Linh và tuyên bố một câu chắc nịch:

“Chị Linh, có thể chị không tin em. Nhưng với khả năng quan sát và suy luận logic của mình, em tin rằng em có thể tìm ra thủ phạm. Hãy cho em một cơ hội. Em sẽ tìm lại công lý... à, tìm lại hộp xôi cho chị.”

Chị Linh ngẩn người ra một lúc. Cơn giận của chị dường như nguôi đi một chút, thay vào đó là sự tò mò trước sự tự tin đến mức vô lý của cậu trai trẻ này. Nhìn cậu nhóc nghiêm túc một cách lố bịch, chị bất chợt thấy… cũng hơi buồn cười. Thôi thì, đằng nào cũng mất rồi, cứ thử xem cậu ta làm được trò trống gì.

Chị nhướn mày, nói một cách đầy thách thức:

“Được thôi, thám tử lừng danh. Nếu cậu tìm ra đứa nào đã ăn cắp hộp xôi của tôi, tôi sẽ… bao cậu uống trà sữa một tuần!”

Nam mỉm cười, một nụ cười đắc thắng. Cậu chìa tay ra.

“Thỏa thuận.”

Biệt đội điều tra bất đắc dĩ của “Nghĩ Lên Trời” đã chính thức được thành lập, ngay trước cánh cửa tủ lạnh của công ty. Vụ án đầu tiên, có lẽ cũng là vụ án quan trọng nhất trong lịch sử văn phòng này, đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.