Với cái bắt tay “lịch sử” bên cạnh chiếc tủ lạnh trống không, Nam chính thức khởi động cuộc điều tra “Chuyên án Hộp Xôi Gà Xé”. Cậu bắt đầu bằng việc “phong tỏa hiện trường” bằng một sợi dây ruy băng màu vàng in dòng chữ “KHÔNG VƯỢT QUA”, thứ mà cậu lén lấy từ hộp quà tặng khách hàng của phòng Marketing. Hành động này ngay lập tức vấp phải sự phản đối của chị Trang: “Ê nhóc, cái đó là hàng hiệu đó nha! Trả lại cho chị!” Nam chỉ vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng căng sợi dây quanh khu vực tủ lạnh, tạo ra một không gian điều tra “chuyên nghiệp” đến lố bịch.
“Bây giờ, chúng ta cần thu thập lời khai từ các nhân chứng,” Nam nói, giọng đầy vẻ quan trọng, tay lăm lăm cuốn sổ nhỏ.
Chị Linh chống tay lên hông, ngán ngẩm nhìn cậu. “Nhân chứng cái gì? Cả cái văn phòng này là nhân chứng nè. Hỏi ai mà chẳng thấy tôi bỏ hộp xôi vô đó.”
“Nhưng chúng ta cần tìm ra người đã lấy nó đi,” Nam kiên nhẫn giải thích. “Chúng ta sẽ bắt đầu với những người có mặt gần khu vực tủ lạnh trong khoảng thời gian nghi vấn.” Cậu nhìn quanh văn phòng, ánh mắt dừng lại ở anh Minh IT đang lúi húi sửa một chiếc máy in. “Anh Minh ơi, anh có để ý ai mở tủ lạnh trong khoảng từ 11 giờ đến 12 giờ không ạ?”
Anh Minh ngẩng đầu lên, cặp kính cận dày cộp phản chiếu ánh đèn huỳnh quang. “Tủ lạnh hả? Hình như tôi có thấy… à không, chắc không phải. Tôi đang bận ‘chiến đấu’ với con quỷ máy in này, nó cứ báo lỗi ‘paper jam’ dù không có tờ giấy nào.” Anh lại cúi xuống, lẩm bẩm một mình: “Có khi nào nó bị ‘hack’ bởi thế lực bóng tối không nhỉ?”
Nam thở dài. Lời khai đầu tiên không mấy khả quan. Cậu chuyển hướng sang chị Trang, người đang bận ríu rít gọi điện thoại cho ai đó với giọng nũng nịu.
“Chị Trang ơi, chị có thấy ai khả nghi quanh tủ lạnh không ạ?”
Chị Trang vừa kết thúc cuộc gọi, chu môi đáp: “Khả nghi hả? Thì ai ở cái văn phòng này mà chẳng khả nghi? Tụi nó còn dám ăn vụng bánh của em nữa là…” Chị bỗng trợn mắt. “Mà khoan, hình như lúc nãy em có thấy cái bóng của ai đó lảng vảng gần đó, cao cao, hình như mặc áo xanh… mà thôi, em bận đi ‘chốt đơn’ với khách hàng rồi, bye bye!” Nói rồi chị vội vàng xách túi chạy đi, bỏ lại Nam với một mớ thông tin mơ hồ.
Chị Linh đứng khoanh tay nhìn Nam chật vật với công tác “điều tra”. “Này cậu nhóc,” chị lên tiếng, “thay vì hỏi mấy câu vớ vẩn đó, sao cậu không nghĩ xem ai là người thèm xôi gà nhất cái văn phòng này?”
Nam dừng bút, suy nghĩ một lát. “Những người hay ăn sáng ở văn phòng ạ?”
“Không, ý tôi là… những người hay ăn vụng!” Chị Linh hạ giọng, liếc mắt nhìn quanh. “Cái Lan kế toán hay than đói vặt, thằng Tuấn thiết kế lúc nào cũng kè kè cái bụng bự… và cả…” Chị dừng lại, nhìn về phía phòng giám đốc đang đóng cửa. “…có khi nào là sếp không?”
Ý tưởng này khiến Nam hơi choáng váng. “Không… không thể nào! Sếp đường đường là…”
“Đường đường cái gì? Con người ai chẳng có lúc thèm ăn vặt,” chị Linh cắt ngang. “Hôm trước tôi còn thấy ổng lén lấy bánh quy trong hộp quà Tết đó thôi.”
Mặc dù có phần khó tin, nhưng Nam vẫn ghi chú lại “nghi phạm tiềm năng: (có thể) Giám đốc”. Cậu cảm thấy cuộc điều tra này có vẻ phức tạp hơn cậu tưởng.
Trong lúc Nam đang cố gắng xâu chuỗi những manh mối rời rạc, chị Linh lại có một cách tiếp cận hoàn toàn khác. Chị bắt đầu “tám” chuyện với những đồng nghiệp khác, không phải để hỏi cung, mà để khơi gợi thông tin một cách tự nhiên nhất.
“Ê Lan, sáng giờ mày thấy ai mở tủ lạnh không?” – Chị hỏi cô Lan kế toán với giọng điệu thân mật.
“Không chị Linh ơi, em bận nhập liệu từ sáng tới giờ, có dám đi đâu đâu.” – Lan trả lời, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
Chị Linh chuyển sang hỏi anh Bảo, nhân viên hành chính đang lúi húi sắp xếp giấy tờ. “Anh Bảo ơi, anh có thấy ai lạ mặt vào văn phòng mình sáng nay không?”
“Lạ mặt hả chị? À, có anh giao nước đá mới tới lúc khoảng mười một giờ đó.”
“Anh ta có mở tủ lạnh không anh?” – Chị Linh nhanh chóng hỏi.
Anh Bảo ngớ người. “Em không để ý nữa. Mà anh giao nước đá thì liên quan gì tới hộp xôi của chị?”
Mặc dù những thông tin thu thập được vẫn chưa có gì chắc chắn, nhưng chị Linh vẫn kiên trì “điều tra” theo cách của mình. Chị tin rằng, đôi khi những thông tin quan trọng lại nằm trong những câu chuyện phiếm tưởng chừng như vô thưởng vô phạt.
Trong khi đó, Nam lại quyết định tiếp cận theo hướng kỹ thuật hơn. Cậu mon men lại chỗ anh Minh IT.
“Anh Minh ơi, văn phòng mình có camera giám sát không anh?”
Anh Minh đang cắm cúi sửa máy in, nghe câu hỏi của Nam thì ngẩng lên, mắt sáng rực. “Camera hả? Có chứ! Mấy cái mắt thần đó được lắp khắp nơi luôn. Để tôi xem…” Anh bắt đầu gõ lạch cạch trên bàn phím, miệng lẩm bẩm những dòng lệnh khó hiểu.
Một lúc sau, anh Minh reo lên: “Tìm thấy rồi! Đây là đoạn ghi hình từ camera ở hành lang, hướng thẳng vào khu vực pantry và tủ lạnh.”
Cả Nam và chị Linh đều hồi hộp nhìn vào màn hình máy tính của anh Minh. Đoạn video bắt đầu chạy, hình ảnh mờ ảo nhưng vẫn có thể nhận ra những người ra vào khu vực pantry. Họ chăm chú theo dõi từng diễn biến, hy vọng sẽ tìm thấy “thủ phạm” hộp xôi.
Nhưng rồi, cả hai đều phải thất vọng. Đoạn video không cho thấy ai có hành động đáng ngờ liên quan đến chiếc tủ lạnh trong khoảng thời gian đó. Chỉ có những nhân viên ra vào lấy nước, pha cà phê một cách bình thường.
“Chán thật,” chị Linh thở dài. “Cứ tưởng có manh mối gì hay ho.”
Nam không bỏ cuộc. Cậu zoom kỹ vào khung hình, tập trung vào những chi tiết nhỏ nhất. Bất chợt, mắt cậu dừng lại ở một hình ảnh.
“Khoan đã! Anh Minh, anh có thể quay chậm đoạn này lại không ạ?”
Trên màn hình, vào lúc 11 giờ 47 phút, có một người lướt qua khu vực pantry. Người này quay lưng về phía camera, nhưng Nam vẫn nhận ra một chi tiết đáng ngờ: chiếc túi xách người đó đang đeo… có vẻ hơi phồng ở phần đáy.
“Ai đây anh Minh?” Nam hỏi, mắt không rời khỏi màn hình.
Anh Minh gãi đầu. “Để tôi xem… hình như là… cô Mai phòng kế toán thì phải.”
Cả Nam và chị Linh đều nhìn nhau. Cô Mai? Trưởng phòng kế toán nghiêm nghị, người mà họ chưa bao giờ nghĩ đến trong danh sách nghi phạm. Tại sao một người như cô lại có vẻ vội vã lướt qua khu vực pantry vào gần giờ nghỉ trưa, và chiếc túi xách của cô ấy có gì bên trong?
“Có khi nào…” chị Linh thì thầm, “trong đó là…”
Nam nuốt nước bọt. “Chúng ta cần phải điều tra cô Mai.”
Vụ án hộp xôi gà xé vừa mới bắt đầu, và manh mối đầu tiên đã dẫn “biệt đội điều tra gà mờ” đến một nghi phạm bất ngờ. Liệu cô Mai có thực sự là “kẻ trộm” hộp xôi, hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Câu trả lời vẫn còn ở phía trước, ẩn sau cánh cửa phòng kế toán nghiêm trang.