Sáng thứ Tư, không khí tại “Nghĩ Lên Trời” căng như dây đàn, đặc biệt là ở khu vực của phòng Marketing. Hôm nay là ngày phán quyết, là ngày chị Trang phải trình bày dự án “PHOENIX” trước phái đoàn khách hàng Nhật Bản, những người nổi tiếng là khó tính và tỉ mỉ. Bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến công sức nửa năm của cả đội đổ sông đổ bể.
Chị Trang bước vào văn phòng, lộng lẫy trong một bộ vest màu hồng fuchsia quyền lực, tóc tai được tạo kiểu hoàn hảo, trang điểm kỹ càng. Chị đang cố gắng khoác lên mình một vẻ ngoài tự tin, nhưng đôi bàn tay khẽ run và gương mặt có phần nhợt nhạt đã tố cáo sự lo lắng tột độ bên trong.
Chị ngồi xuống bàn làm việc, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Khách hàng sẽ đến trong vòng một tiếng nữa. Chị cần phải kiểm tra lại file thuyết trình một lần cuối cùng. Chị mở chiếc túi xách hàng hiệu của mình, thò tay vào để lấy ra chiếc USB “sinh tử”.
Tay chị lục lọi bên trong. Một lần. Rồi lần nữa. Nụ cười gượng gạo trên môi bắt đầu tắt dần.
Sự lo lắng nhanh chóng chuyển thành hoảng loạn. Chị bắt đầu lôi mọi thứ trong túi ra, vứt lên bàn một cách không thương tiếc: chiếc điện thoại iPhone mới nhất, một bảng phấn mắt to như cuốn từ điển, chục thỏi son với đủ màu sắc, ví tiền, một bịch xoài sấy ăn dở, tai nghe không dây… tất cả tạo thành một đống hỗn độn, màu mè.
Nhưng chiếc USB màu đen của công ty thì tuyệt nhiên không thấy đâu.
“USB! Cái USB của tôi đâu rồi?” – Chị thốt lên, giọng bắt đầu lạc đi. Chị đổ ngược chiếc túi, lắc lắc mạnh, hy vọng một phép màu sẽ xảy ra. Vô ích.
Cả phòng Marketing nháo nhào. Mọi người xúm lại, người tìm dưới gầm bàn, người lục trong các ngăn kéo, người hỏi han rối rít. Nhưng tất cả đều vô vọng. Vật chứng quan trọng nhất, linh hồn của dự án PHOENIX, đã biến mất như chưa từng tồn tại.
“Không thể nào… Tối qua mình còn cầm nó mà…” Chị Trang lẩm bẩm, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đúng vào lúc dầu sôi lửa bỏng nhất, tiếng cô lễ tân vang lên qua điện thoại nội bộ, trong trẻo và dứt khoát như một bản án tử hình:
“Chị Trang ơi, khách hàng từ Nhật Bản đến rồi ạ. Họ đang ở phòng họp số 1.”
Thông báo đó như một tiếng sét đánh ngang tai. Chị Trang đứng hình, đôi mắt mở to, vô hồn. Khách hàng đã đến. Buổi thuyết trình sẽ diễn ra trong vòng mười phút nữa. Và bài thuyết trình của chị, thứ chứa đựng toàn bộ chất xám, mồ hôi và nước mắt của chị suốt sáu tháng qua, đã bốc hơi không một dấu vết.
Ở góc văn phòng, chị Linh và Nam trao đổi một ánh nhìn đầy ẩn ý. Linh khẽ gật đầu. Vụ án mới đã chính thức bắt đầu.
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, chị Trang nhìn quanh văn phòng như một người sắp chết đuối tìm kiếm chiếc phao cứu sinh. Ánh mắt đẫm nước của chị dừng lại nơi chị Linh. Qua những lời đồn đại của dân công sở, chị biết được câu chuyện “kỳ bí” về việc chị Linh đã tìm lại được hộp xôi bị mất một cách thần kỳ. Dù không tin lắm, nhưng vào lúc này, chị sẵn sàng bám víu vào bất kỳ tia hy vọng nào, dù là mong manh nhất.
Chị loạng choạng bước tới bàn làm việc của chị Linh, hai tay bấu chặt lấy cánh tay người đồng nghiệp.
“Linh! Cứu chị với!” Chị nức nở. “Chị nghe nói… em… em có cách mà. Chị xin em, làm ơn tìm lại cái USB đó giúp chị đi! Chị sẽ hậu tạ! Chị sẽ cho em hết cả bộ sưu tập son phiên bản giới hạn mới ra mắt của chị!”
Chị Linh, dù trong lòng có chút hả hê khi thấy “nữ hoàng drama” phải hạ mình cầu cứu, vẫn vỗ nhẹ lên tay chị Trang an ủi. “Bình tĩnh đã nào chị. Có gì từ từ nói. Để xem bọn em có giúp được gì không.” Chị liếc mắt ra hiệu cho Nam.
Nam lập tức nhập vai. Cậu bước tới, vẻ mặt nghiêm túc, tay lăm lăm cuốn sổ thám tử quen thuộc.
“Chị Trang, bây giờ không phải là lúc hoảng loạn. Chị cần phải thật bình tĩnh và kể lại mọi chuyện cho chúng em,” cậu nói, giọng điềm tĩnh một cách chuyên nghiệp. “Lần cuối cùng chị nhìn thấy chiếc USB là khi nào và ở đâu? Tối hôm qua sau khi tan làm, chị đã đi những đâu, gặp những ai?”
Đối mặt với “thám tử” Nam, chị Trang như tìm thấy một điểm tựa. Chị hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn của mình.
“Tối qua… tối qua sau khi tan làm, chị có ghé qua quán cà phê The Nest để gặp một người bạn. Sau đó chị về thẳng nhà. Chị chắc chắn lúc đó USB vẫn còn trong túi…”
Vụ án thứ hai của Biệt Đội Mật Vụ Văn Phòng đã chính thức khởi động, với một “thân chủ” đang trên bờ vực sụp đổ, một mốc thời gian chết người đang đếm ngược (phái đoàn khách hàng đang ngồi chờ trong phòng họp), và một vật chứng đã biến mất không một dấu vết. Cuộc đua với thời gian bắt đầu.